Cô ấn thử một phím, âm thanh vang lên tinh khiết đến mức khiến rung động.
Quả thật là đỉnh của đỉnh!
Khương Bảo Lê từng học piano một cách bài bản, nhưng cô từng lén vài buổi học piano của học viện âm nhạc trong phòng học nhạc ở trường.
Với khả năng “cảm âm tuyệt đối” bẩm sinh, chỉ cần chạm qua phím đàn một là cô thể ghi nhớ các nốt nhạc.
Đối diện với cây đàn piano đỉnh cấp như , Khương Bảo Lê khỏi ngứa ngáy tay chân, kìm mà thử chơi vài nốt giai điệu bài “Rose”.
Tất nhiên, vì chơi nên lắp bắp, giai điệu cũng khá vụng về.
Một giọng trầm trầm vang lên phía :
“Khó c.h.ế.t .”
Khương Bảo Lê đầu , thấy Tư Độ đang hờ hững tựa tường.
Dáng cao ráo, khí chất thanh quý, ánh đèn tường dịu nhẹ phủ lên những đường nét sắc sảo của .
Dưới hàng chân mày cao thẳng là đôi mắt đen thẳm khó dò.
Cô định dậy khỏi ghế thì Tư Độ đặt tay lên vai cô, đè cô xuống:
“Thích âm nhạc ?”
“Ừ, thích.”
“Lần du thuyền, cô thích mà.”
“Hồi đó còn quen , thật chứ.”
“Vậy bây giờ quen đủ ?”
Hàng mi đen nhánh của đổ bóng dày đặc mắt. Anh đang cúi , cô từ cao.
Ngón tay Khương Bảo Lê khẽ lướt những phím đàn trắng đen. Cô trả lời câu hỏi của , vì đột nhiên nhớ một chuyện.
Tư Độ thích âm nhạc như , quen cao thủ D thì ?
Nếu cả Kiều Mộc Ân cũng , lý nào .
“Anh bài đ.á.n.h ? Là “Rose”, nổi mạng, do một cao thủ tên D sáng tác đấy.”
Tư Độ trả lời thẳng, mà chuyển chủ đề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-121.html.]
“ thanh tra cảnh sát , cô tới Zenith Club là vì tên D đó.”
Nhắc đến chuyện , Khương Bảo Lê lập tức thấy bực:
“Là quá tin , nghĩ Kiều Mộc Ân học violin, cô quen cao thủ D.”
Bỗng nhiên, Tư Độ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm sáng rực cô:
“Sao thế, cô thích lắm ?”
Khương Bảo Lê hề ngần ngại thể hiện sự yêu thích của đối với thần tượng mặt Tư Độ.
Cô nhắc đến hai bản nhạc của . Bất kể là “Vengeance” “Rose”, mỗi giai điệu đều gõ mạnh trái tim cô.
Mê Truyện Dịch
điều khiến cao thủ D xuất sắc chỉ ở phong cách âm nhạc đẽ, kỹ thuật tuyệt đỉnh, mà còn là… cảm xúc trong âm nhạc của .
“ cảm thấy cô đơn.”
Khương Bảo Lê thử đ.á.n.h bản “Vengeance” đàn piano, nhưng vì quá quen thuộc với loại nhạc cụ , cô thể đ.á.n.h cảm giác mong .
“Đó là một loại cô độc thể trút bỏ, như một con quái vật lao điên cuồng giữa cánh đồng hoang vắng, va đập khắp nơi, đầu đầy máu. Với , cả thế giới chẳng khác gì một cái lồng giam khổng lồ.”
Khương Bảo Lê cứ mải miết , cuối cùng cũng đ.á.n.h một chuỗi âm trôi chảy. Cô thậm chí chẳng để tâm Tư Độ đang lắng , hứng thú .
Miệng thì , lòng thì ngập chìm trong đam mê:
“Bản “Vengeance” khiến cảm giác căm hận một ai đó, một nỗi hận mà mang xuống mồ, để nó kéo dài mãi mãi cùng thời gian.”
Giai điệu chuyển , cô gượng gạo chuyển sang “Rose”:
“Bản “Rose” khiến cảm thấy, đang yêu một , yêu nồng nhiệt, chân thành… nhưng phần do dự, dè dặt, thậm chí thấp thỏm bất an. Như thể đang trốn trong vỏ ốc, chỉ cần cảm nhận một chút nguy hiểm thì lập tức thu hồi cảm xúc, tự đóng kín bản .”
Khương Bảo Lê đắm chìm trong thế giới của , chẳng hề để ý ánh mắt Tư Độ đang cô…
Nóng rực.
Ánh trăng dịu dàng len qua ô cửa kính màu, lặng lẽ rơi xuống.
Chiếu lên cây đàn piano Steinway đen tuyền, chiếu lên cô, tạo một vầng sáng mơ hồ.
Tư Độ cảm thấy cổ họng nghẹn.
Như thể trong tim điều gì đó đang chậm rãi vỡ .
Giống như dòng nước ngầm đang tuôn trào lớp băng mùa đông băng giá, những tiếng rạn nứt vang lên khe khẽ.