“Cô Yến, lâu gặp.”
Yến Thù liếc Đỗ Phong Thanh từ đầu tới chân, giọng khẽ : “Hai năm gặp nhỉ… vẫn , chẳng đổi gì nhiều.”
Đỗ Phong Thanh nhấc nhẹ môi, nụ ấm áp: “ thì vẫn thôi, chẳng khác gì mấy. Ngược , năm ngoái cô một ảnh đế nổi tiếng trong giới giải trí công khai tỏ tình, gần đây phá vài vụ án lớn. Giờ ở Vân Thành, thể cô thuận buồm xuôi gió, chẳng thua kém gì chú út của cô ngày .”
Yến Thù vẫy tay, khẽ: “Mấy vụ đó của … chỉ là may mắn thôi, mèo mù vớ cá rán mà.”
Cuộc trò chuyện thoáng chốc kéo Yến Thù trở về nhiều năm , khi cô cùng chị gái đến xem Đỗ Phong Thanh biện hộ cho con Phương Tri Nhàn. Hồi đó, cô còn lo chị sẽ luật sư “cuỗm” mất. Nhìn bây giờ, thời gian thật nhanh, bao nhiêu năm trôi qua…
Bảy năm , một vụ nổ xảy tại trang viên vùng ngoại ô. Cảnh sát khai quật nhiều t.h.i t.h.ể phụ nữ, chính là những thiếu nữ mất tích thời điểm . Vụ việc chấn động quốc.
Gà Mái Leo Núi
Yến Tu Văn hôn mê suốt nửa năm trong bệnh viện, khi tỉnh , ký ức về chuyện biến mất. Nghi phạm Thái Mẫn cũng hôn mê, cả đời thể tỉnh . Sau đó, Mục Thuần lẻn bệnh viện g.i.ế.c Thái Mẫn, nhưng rõ vì nhảy lầu tự sát. Vụ án cứ thế treo lơ lửng, trở thành một vết thương tinh thần từng lành.
Bảy năm trôi qua, thứ dường như trở quỹ đạo vốn , nhưng ký ức về vụ án vẫn như một cái gai nhức nhối, bao giờ phai mờ trong lòng mỗi .
Yến Thù nối bước Yến Tu Văn, trở thành cảnh sát tại Cục Cảnh sát Vân Thành. Đỗ Phong Thanh giờ đang giảng dạy tại Vân Đại, thỉnh thoảng vẫn nhận thụ lý vài vụ án hình sự lớn. Yến Trăn tại viện nghiên cứu, cả năm về nhà vài . Nghe Đỗ Phong Thanh đến nay vẫn lẻ bóng một , Yến Thù khẽ thở dài:
“Chị gái bao năm … ngờ vẫn thể buông bỏ.”
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Đỗ Phong Thanh, nhưng gương mặt vẫn nở nụ dịu dàng:
“ hứa với cô sẽ luôn đợi cô trở về.”
Dù bao lâu nữa, nhất định sẽ chờ. Cho đến khi Yến Thanh một nữa xuất hiện mắt . Anh tin, cô sẽ bao giờ thất hứa.
Yến Thù chợt lặng , chẳng khuyên thêm thế nào. Suy cho cùng, Đỗ Phong Thanh giống chú út, lẽ quên hết chuyện mới là cách để sống hơn. Chuyện tình cảm thực sự quá phức tạp. Nếu thể thông suốt, lẽ cuộc sống của chính cô cũng rối tung như hiện tại.
Cô mỉm , giọng nhẹ nhàng:
“Luật sư Đỗ, còn việc. Hôm khác chúng tụ tập ăn cơm nhé.”
Đỗ Phong Thanh gật đầu:
“Được, cô Yến thong thả.”
Yến Thù vội vã bước , nhưng kìm mà ngoái đầu . Nếu năm đó si tình đến , chắc chắn cô vun cho hai . đời ai ngờ… Yến Thù lắc đầu, thở dài, chỉ mong trời phụ lòng tình.
Sau khi Yến Thù rời , vài gần tiến đến bắt chuyện với Đỗ Phong Thanh. Người hỏi rảnh , kẻ hỏi gần đây nhận vụ án nào . Để tránh họ, Đỗ Phong Thanh viện cớ nhà vệ sinh.
Trong lúc lấy điện thoại xem tin nhắn, tiếng nước rửa tay và tiếng chuyện bên ngoài vọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-727.html.]
“Nghe gì , dạo cô mới điều tới đây. Du học nước ngoài về, cấp điều xuống. Mới bổ nhiệm năm ngoái mà xử lý mấy vụ khó lắm.”
“Phụ nữ á? Làm việc ?”
“Người là cấp điều xuống, ông bảo ?”
“ thấy chắc là đắc tội với ai nên mới về đây thôi. Ở tương lai sáng lạn thế, chạy ngược về Vân Thành gì?”
“Nghe bạn giỏi lắm, đến đây để rèn luyện.”
“Thời buổi ai còn thế nữa… thần thánh hóa quá .”
“Phụ nữ thì bản lĩnh gì . Nhìn tỷ lệ nam nữ trong ngành là , bình hoa di động, chỉ cái vẻ ngoài. Cuối cùng cũng về nhà lấy chồng sinh con.”
“Đàn bà con gái , hợp . Không ở nhà giúp chồng dạy con, cứ ngoài bôn ba. Loại cho cũng dám lấy, ông dám ?”
“Ha ha ha… câu thì đúng .”
“Phụ nữ , ở nhà hầu hạ bố chồng, chăm sóc chồng con. Sau nhất định cưới như thế, chứ loại chịu.”
Đỗ Phong Thanh cau mày, đẩy cửa nhà vệ sinh bước . Ba vội giả vờ như chuyện gì. Giọng lạnh lùng vang lên:
“Những mang nặng định kiến với phụ nữ nơi công sở mà trong ngành luật, thật bất hạnh cho dân Vân Thành, và cũng là nỗi buồn cho vợ con các vị… Năng lực bằng khác, chỉ thể công kích dựa giới tính mà thôi.”
Anh liếc qua gương:
“À… nhầm . Mấy , cổ hủ, thích lê đôi mách, chắc chẳng lấy vợ nhỉ. Là lo xa thôi.”
Mặt ba tối sầm, cực kỳ khó coi nhưng dám phản kháng. Địa vị của trong ngành giờ dạng , thể đắc tội. Đỗ Phong Thanh vặn vòi nước, rút hai tờ giấy ăn lau tay chậm rãi, rời nhà vệ sinh mà thèm họ thêm nào.
Ra ngoài, sắc mặt những xung quanh đều khác hẳn. Hành lang gần đó đông tụ tập, xem thắng kiện, cùng gia đình đến cảm ơn luật sư. Đỗ Phong Thanh định đường khác, thì một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía :
“Bác ơi, đây là trách nhiệm công việc của cháu mà…”
Trái tim bỗng nhói, đồng tử co . Anh đầu, tiếng ồn xung quanh như tan biến, chỉ còn hình bóng trong ký ức hiện mắt. Yến Thanh giữa đám đông ngẩng lên , ánh mắt hai chạm , chút ngạc nhiên. Đôi mắt quen … thời gian như ngừng .
Cô cong môi , đôi môi hồng mấp máy.
Đỗ Phong Thanh nhấc bước chân nặng trĩu, chậm rãi tiến về phía cô.
Thời gian như ngược trở về năm 1932, khi cô nhảy xuống từ gác mái, còn kịp nắm lấy tay cô. Lại như mùa đông bảy năm , khi cô bước về trang viên, giữa biển lửa ngút trời, đợi cái ngoảnh đầu của cô.
Tiếng huyên náo át nổi nhịp tim .
Anh vẫn luôn đợi em.
Và cuối cùng, em trở về.
Hoàn