Đàn Linh Âm Huyền Thanh: “Con ở đây chờ , qua phía xem thử. “
“Dạ, ạ. “ Huyền Thanh ngoan ngoãn tìm một tảng đá xuống.
Đàn Linh Âm tiến về phía vài bước, ngay lập tức cảm nhận xuyên qua một tầng kết giới.
Cô lặng lẽ quan sát xung quanh, đồng thời tìm kiếm mắt trận.
Một luồng khí vô hình vô sắc bất chợt ập đến, sắc lẻm như d.a.o lam, nhẹ nhàng sượt qua mái tóc cô.
Vài sợi tóc đen cắt đứt, khẽ bay xuống.
Đàn Linh Âm vung mạnh ngọn roi về phía đó, lạnh giọng quát: “Ta thấy ngươi , còn mau hiện ? “""
""Vô mảnh đá vụn từ mặt đất bỗng bay vọt lên, ào ạt lao về phía cô. Những đòn tấn công dày đặc, dồn dập khiến Đàn Linh Âm chỉ thể gắng gượng chống đỡ, căng cứng như dây đàn, đến thở cũng dám thở mạnh.
Huyền Thanh lo lắng bật dậy, nhưng nhớ lời Đàn Linh Âm dặn trong, đành nén lòng yên.
Vốn dĩ thủ của nhanh nhẹn, bây giờ trận pháp bên trong đang công kích dữ dội như , nếu xông , chỉ e Đàn Linh Âm còn phân tâm bảo vệ nữa.
Huyền Thanh chỉ thể yên, ánh mắt dán chặt bóng hình Đàn Linh Âm, trong lòng ngừng cầu nguyện cô đừng thương.
Lão đạo sĩ đang ẩn gần đó tin Đàn Linh Âm thể thấy . Lão vẫn ung dung gốc cây, hề nhúc nhích.
Một con nhóc miệng còn hôi sữa, ỷ chút bản lĩnh quèn mà dám cả gan mò lên tận núi Kỳ Lân .
Hôm nay, lão khiến cho nó đường đến mà đường về!
Đàn Linh Âm đối phó với những đòn tấn công từ bốn phía, theo cảm ứng của để xác định vị trí của kẻ địch.
Cô , trong trận pháp một , và cô đang ở .
Lão đạo sĩ bắt đầu chút mất bình tĩnh, bởi vì Đàn Linh Âm đang hứng chịu vô đòn tấn công như thế, mà vẫn từng bước, từng bước một tiến thẳng về phía lão.
“Chỉ còn một bước cuối cùng. “ Đàn Linh Âm thì thầm.
Dứt lời, cô đột ngột bước về phía một bước dài. Mọi đòn tấn công xung quanh bỗng chốc tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-235.html.]
Cô khẽ, giọng trong veo vang lên: “Bên cạnh ông quả nhiên là nơi an nhất. “
Vừa , một con d.a.o găm sắc lẹm hiện trong tay Đàn Linh Âm, cô chút do dự đ.â.m thẳng về phía .
Lão đạo sĩ giật lùi , hình lập tức hiện từ trong khí.
Thấy lão lộ diện, Đàn Linh Âm liền thừa thắng xông lên, d.a.o găm trong tay cô ngừng nhắm yếu huyệt n.g.ự.c lão mà đ.â.m tới.
Lão đạo sĩ đột nhiên vung cây phất trần trong tay, quát lớn: “Định! “
Cơ thể Đàn Linh Âm lập tức khựng , thể nhúc nhích. Cô lạnh giọng hỏi: “Ông gì? “
Lão đạo sĩ một cách ngạo mạn: “Trong trận pháp của , đương nhiên chỉ là chúa tể! “
“Ta bảo ngươi động, ngươi mới thể động. Ta cho phép, thì ngươi dù c.h.ế.t cũng mà chết! “
Huyền Thanh thấy thì sốt ruột hét lên: “Sư phụ! Con tới giúp ! “
Anh lao trận pháp, lá bùa trong tay phi thẳng về phía lão đạo sĩ: “Ngươi cái thứ đại nghịch bất đạo ! “
Lá bùa bay tới cây phất trần của lão đạo sĩ nhẹ nhàng gạt văng .
Lão kiêu ngạo : “Một tên Huyền Sư quèn, cũng xem lão phu sống bao nhiêu năm . Chút huyền lực quèn của ngươi, đối với lão phu chẳng tác dụng gì sất! “
“Định! “
Lão dứt lời, Huyền Thanh cũng sững tại chỗ, thể cử động.
Lão đạo sĩ phá lên những tràng khàn khàn, ánh mắt thô bỉ đánh giá Đàn Linh Âm từ đầu đến chân: “Vóc dáng cũng tệ, chỉ là tướng mạo của ngươi . “
Lão nhanh chóng bấm đốt ngón tay, kinh ngạc thốt lên: “Hả… Ngươi c.h.ế.t ? “
Đàn Linh Âm trầm giọng gằn : “Liên quan quái gì đến ông, ngon thì thả xem nào? “
Lão đạo sĩ vuốt râu khà khà: “Thả ngươi? Vậy chẳng lão phu tự rước phiền phức ? “
Lão tới vài bước, ngắm khung cảnh đỉnh núi dang rộng hai tay: “Ngọn núi Kỳ Lân rộng lớn thế , chẳng sẽ càng nhiều kẻ đến quấy rầy ? “
"