Con cáo trắng lắc đầu.
“Muốn gặp trai ? “
Con cáo trắng vội gật đầu, ánh mắt đầy van nài.
“Được thôi, cho mày gặp . Tiện thể cũng nhắc nhở một phen, để bớt ngốc nghếch . “
Dứt lời, Đàn Linh Âm tới, nhẹ nhàng mở cửa phòng gõ cửa phòng VIP bên cạnh.
Thật , Đàn Mộc Phong vẫn luôn ở phòng bên cạnh khuyên Hoắc Cảnh Nghiên bình tĩnh . Nghe tiếng gõ cửa, lập tức mở.
“Em gái, Bạch Hạc ? “ Đàn Mộc Phong lo Hoắc Cảnh Nghiên vì nóng giận mất khôn mà tay g.i.ế.c c.h.ế.t Bạch Hạc.
Đàn Linh Âm khẽ chau mày: “Vẫn còn quan tâm đến Bạch Hạc ? Đừng là thích thật đấy nhé? “
Đàn Mộc Phong vội chối đây đẩy: “Có trời đất chứng giám! Anh đây thích con gái! Hơn nữa, “ hạ thấp giọng, “ mà thích thật thì dám để em ở riêng với ? “
Đàn Linh Âm đưa tay chọc nhẹ n.g.ự.c : “Thế thì còn tạm . “
“Âm Âm, xong ? “ Giọng Hoắc Cảnh Nghiên vang lên từ phía .
Đàn Mộc Phong vội nháy mắt hiệu cho Đàn Linh Âm: “Em mau , để cản . “
Đàn Linh Âm túm cổ áo , kéo lưng , về phía Hoắc Cảnh Nghiên đang sofa: “Xong cả . định đưa trai qua xem chút chuyện, hai qua xem náo nhiệt ? “
Nghiêm Lãng hỏi: “Xem náo nhiệt gì cơ? “
“Xem trai biến thành trò . “ Đàn Linh Âm nhướng mày.
Đàn Mộc Phong la lên: “Gì mà xem thành trò ? “
Hoắc Cảnh Nghiên dậy: “Đi thôi, cũng tò mò. “
Nghiêm Lãng cũng vội vàng hùa theo, ha hả: “Nếu là trò của thì nhất định xem mới ! “
Cứ thế, Đàn Mộc Phong với vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu Đàn Linh Âm túm vạt áo lôi sang phòng bên cạnh.
Vừa đẩy cửa bước , cả đám liền thấy một con cáo lông trắng muốt đang sõng soài sàn.
Đàn Mộc Phong lập tức trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Ở con cáo ? “
Hoắc Cảnh Nghiên và Nghiêm Lãng cũng theo bước .
Con cáo trắng tĩnh lặng Đàn Mộc Phong, nước mắt từ từ lăn dài khóe mắt.
Đàn Mộc Phong định chạy xem thử, nhưng Đàn Linh Âm cản : “Đừng qua đó. “
Anh ngạc nhiên hỏi: “Nó ? “
Đàn Linh Âm lạnh: “Lũ yêu quái là đấy, luôn thích giở trò để lấy lòng thương hại của khác. “
“Yêu quái? “ Đàn Mộc Phong sững sờ, “Nó là hồ ly tinh? “
“Ừ. “ Đàn Linh Âm khẽ gật đầu, liếc con cáo, lạnh lùng hỏi: “Mày tao gọi trai tới đây, rốt cuộc chuyện gì ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-204.html.]
Con cáo trắng rơi lệ, đăm đăm Đàn Mộc Phong.
Nó chỉ im lặng , một lời.
Bị ánh mắt đến mức trong lòng chút xao động, Đàn Mộc Phong khẽ cau mày: “Này nhóc con, cứ chằm chằm mãi thế? “
Con cáo vẫn đáp lời, chỉ tĩnh lặng .
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của nó, Đàn Mộc Phong chợt như nghĩ điều gì đó: “Con cáo . “
Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu, nhưng tài nào nắm bắt .
Đàn Linh Âm khẽ mân mê đầu ngón tay, cô cảm thấy tình hình lúc gì đó quái gở.
Đàn Mộc Phong hé miệng, ngậm chặt . Anh thấy suy nghĩ của thật quá hoang đường.
Đột nhiên, Đàn Linh Âm chộp lấy cổ tay Đàn Mộc Phong, lạnh giọng quát: “Anh, em! “
Đàn Mộc Phong giật cô: “Sao em? “
Đàn Linh Âm khai Thiên Nhãn, ngay lập tức thấy tương lai của Đàn Mộc Phong.
Ánh mắt cô tức thì đanh , sát khí ngùn ngụt. Gương mặt lạnh như băng, cô phắt sang con cáo trắng sàn: “Thì đây mới là mục đích thật sự của mày khi nằng nặc đòi gặp trai tao! “
“Mày dám buộc sợi tơ hồng đổi mệnh lên ! “
Con cáo trắng sàn trợn trừng mắt: “Sao . cô ! “
Vừa cất tiếng, đó rõ ràng là giọng của Bạch Hạc.
Đàn Mộc Phong kinh ngạc tột độ: “Giọng ! “
“Im ngay! “ Đàn Linh Âm vội bịt miệng Đàn Mộc Phong . “Từ bây giờ, em cho phép, một chữ nào! “
Rồi cô hét lên: “A Nghiên, bịt miệng ! “
Hoắc Cảnh Nghiên lập tức bước tới, dùng tay bịt chặt miệng Đàn Mộc Phong.
Đàn Mộc Phong chỉ thể phát những tiếng “ư . ư . “ ú ớ, tay thì cố gỡ tay Hoắc Cảnh Nghiên .
Hoắc Cảnh Nghiên cúi xuống, nghiêng đầu liếc một cái, bàn tay dịch xuống: “Xin nhé, bịt luôn cả mũi cho chắc. “
Đàn Mộc Phong liếc một cái cháy mặt, cũng thôi giãy giụa nữa. Anh chỉ sững sờ con cáo sàn, thể nào ngờ nó chính là Bạch Hạc.
Bạch Hạc là một con hồ ly tinh lông trắng.
Nghĩ mà thấy lạnh cả sống lưng!
Đàn Linh Âm lấy từ chiếc vòng tay gian một con d.a.o găm, lạnh lùng tiến thẳng đến chỗ con cáo, chút do dự cắm phập con d.a.o một trong những chiếc đuôi của nó.
“Tao vốn còn định để trai tao tận mắt thấy bộ mặt thật của mày cho tỉnh ngộ, ngờ mày còn cả mục đích ! “
“Không hổ là hồ ly ngàn năm, tao đúng là đánh giá thấp mày ! “
"