Thế mà thật sự là Khuynh Thành  đề thi! Nàng bái ông   thầy từ bao giờ? Trước đây   hai bên như nước với lửa ? Sao giờ  thành thầy trò?
 
Mọi  theo bản năng  về phía Khuynh Mới. Hắn  những  tức giận, mà ngược  còn vênh váo tự hào! Chuyện gì thế ? Lẽ nào  quên vụ  Tư Mã U Nguyệt cho uống "thuốc dẫn"  ? Bọn họ cứ tưởng Khuynh Thành sẽ tìm nàng tính sổ, ai dè  chuyện  im ắng, hóa  là lén lút nhận  thầy trò? Xem , nàng đúng là Thuần Thú Sư thật!
 
“Mấy ông  xem, nàng thi xong môn , còn môn nào nữa ?” “Ai ! Hôm nay bả  thi hết các môn,  cũng  ngạc nhiên.” “Ta cũng , giờ  bình tĩnh lắm .”
 
Tinh thần lực của Tư Mã U Nguyệt vốn  mạnh, mà thuần thú thì cũng chỉ cần tinh thần lực, nên vòng thi  cũng qua ải thuận lợi. Ngay lúc   nghĩ còn  vòng tiếp theo, Ninh Thiên Nhai bỗng tuyên bố bài thi xuất sư kết thúc, nàng  thuận lợi  thành tất cả.
 
“Ủa? Không thi Độc Sư ?” “ , bả  nhập Độc Môn ?”
 
Không ít   khán đài thắc mắc, Ninh Thiên Nhai đành  trả lời: “Nàng và  Độc Môn chỉ là giao lưu,  chính thức bái sư, nên  cần thi. Thôi,   giải tán.”
 
Tư Mã U Nguyệt  theo các sư phụ của . Những  khác  tới gần nàng, nhưng   dám chen ngang  mặt các môn chủ, đành trơ mắt  nàng rời . Không thể  , bài thi   đúng là một cú sốc lớn,  họ   nhận  bản . Trước  cứ tưởng  là thiên tài, giờ so với nàng, tất cả đều là phế tài! Thôi, về tu luyện tiếp!
 
Tư Mã U Nguyệt  chuyện với mấy vị sư phụ xong,   ngoài  thấy Vu Lăng Vũ dẫn theo Phục Hy ba . “Lúc nãy mấy    ?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
 
“Ra chút chuyện, lúc bọn  chạy về thì bỏ lỡ mấy bài thi đầu của ngươi .” Phục Hy . Ở chung bao năm, nàng hiểu tính Phục Hy. Hắn  " chút chuyện",   là chuyện nhỏ  đáng , mà là chuyện trọng đại  thể .
 
“Mấy ngày nay mệt , về nghỉ ngơi  .” Vu Lăng Vũ .
 
“Vâng.”
 
Vừa về đến sân ở ngọn núi nhỏ, Tư Mã U Nguyệt lập tức phát hiện  gì đó  . Trong phòng nàng ở thế mà    thở của  nhiều  lạ. Vì luôn  kẻ tò mò về cuộc sống của nàng, nên sân của nàng luôn  kết giới bảo vệ. Không  cách thì   , và dĩ nhiên,  bên trong   cách cũng   .
 
Vào sân, nàng mới hỏi Phục Hy và Sao Biển: “Mấy   là ai? Rốt cuộc  xảy  chuyện gì?”
 
Phục Hy kể   chuyện,  đó còn tranh công: “Nếu   , hai tiểu gia hỏa  nguy hiểm !”
 
“Cảm ơn ngươi.” Tư Mã U Nguyệt hừ hừ,  tới  mặt đám   trói, đá mỗi tên một phát. “Bọn  là ai? Tra  tin tức gì ?”
 
“Chưa.”
 
“Nhiều ngày như  mà mấy   xử lý xong bọn họ?” Tư Mã U Nguyệt ngạc nhiên. “Đây  giống hiệu suất  việc của ba  các ngươi.”
 
“Bọn  còn  kịp thẩm vấn mà!” Phục Hy . “Bọn  bắt  về, quăng ở đây  chạy  xem ngươi thi.”
 
Tư Mã U Nguyệt: “…” Bộ bọn họ  thấy thẩm vấn đám  quan trọng hơn ?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-2034-tin-du.html.]
 
Nàng chuyển ánh mắt sang Sao Biển và Hải Tây. Sao Biển : “Xem chủ tử thi quan trọng hơn.” Chủ yếu là,  tra  thì cũng  chờ nàng về mới quyết , nên cứ  xem   tính.
 
Tư Mã U Nguyệt   hiểu ý họ, nàng lắc đầu bất đắc dĩ, xoay    ngoài: “Giờ bắt đầu . Ta  tắm rửa, hy vọng lúc   các ngươi   kết quả.”
 
Nàng mệt mỏi mấy ngày, cần  tắm rửa nghỉ ngơi. Trong lúc nàng ngâm , đám   bắt đầu  "ngược". Sao Biển và Hải Tây tuy ở bên nàng, nhưng thực chất là do Vu Lăng Vũ huấn luyện. Học  bao nhiêu thứ từ hai  họ, thủ đoạn đối phó  khác của cả hai cũng   gì. Thực tế, mấy năm nay họ đều tu luyện trong tháp linh hồn, nên thực lực   như vẻ bề ngoài.
 
Phục Hy  nàng  một nơi cho hai  tu luyện, cứ ngỡ là một tiểu giới, nên cũng  ngạc nhiên khi họ thường xuyên biến mất. Hắn giúp hai ,   vì họ đ.á.n.h  , mà vì   hứa với Tư Mã U Nguyệt sẽ bảo vệ họ lúc nàng vắng mặt. Lỡ họ  bắt ,    ăn  .
 
Lúc U Nguyệt tắm xong, cùng Vu Lăng Vũ  , bọn họ  thẩm vấn xong xuôi. “Hỏi   ?”
 
“Vâng, bọn chúng  là do Phó môn chủ Mạc Vi ủy thác, nên mới  bọn em ở đây. Còn , bắt bọn em  , nếu chủ tử  tìm, sẽ chặn g.i.ế.c ngài nửa đường.” Sao Biển tức giận .
 
“Bọn  gan lớn thật.” Tư Mã U Nguyệt . “Là thế lực nào?” Dám cướp  của nàng, còn  g.i.ế.c nàng, đúng là gan to bằng trời.
 
“Bọn chúng là  của Hắc Ám Đấu Giá Trường!” Hải Tây siết chặt tay, ký ức kinh hoàng ùa về.
 
“Cái đấu giá trường  bán đấu giá các ngươi?”
 
“Vâng.”
 
“Cũng , chỉ  bọn chúng mới  sợ trời  sợ đất.” Tư Mã UMã U Nguyệt . “Ngọc bội là ?”
 
“Bọn chúng , đó là của một  bọn chúng chuẩn  bán đấu giá. Bọn chúng chỉ là lính quèn,  gặp mặt. Cấp  bảo mang cái   dụ, nên bọn chúng mang  thôi.” Hải Tây .
 
“Chủ tử, ngọc bội đó đúng là của tiểu cô cô. Bọn em nghi ngờ,   bán đấu giá   chính là bà .” Sao Biển .
 
Tư Mã U Nguyệt thấy vẻ mặt    thôi của nàng, liền  nốt câu còn : “Ngươi  ?”
 
“Vâng.” Sao Biển thừa nhận, ngẩng đầu  Tư Mã U Nguyệt, thấy nàng   vẻ gì là tức giận, mới  tiếp: “Hải gia năm xưa gặp nạn, những    huyết mạch đều  g.i.ế.c,   huyết mạch thì  bắt. Tiểu cô cô trạc tuổi bọn em, cùng  bán đấu giá. Bọn em đến Tam Giác Khu Vực, còn bà  thì mất tích. Nhiều năm như ,   tin tức của bà , bọn em  thể mặc kệ.”
 
“Được ,  thì  xem.” Tư Mã U Nguyệt . “ các ngươi  nhớ, tộc nhân của các ngươi còn sống chắc  ít, các ngươi  thể tìm hết về . Chỉ là tiện tay gặp thì cứu. Đừng vì  mà sinh chấp niệm,  ?”
 
“Cảm ơn chủ tử!” Họ  ngờ nàng  đồng ý dễ dàng như .
 
“Trước khi , chúng    'trả lễ' một chút !” Khóe miệng Tư Mã U Nguyệt nhếch lên, nhưng ý   chạm đến đáy mắt.