Cố Bắc Diệp tiếng lòng của Thẩm Khanh Khanh, qua loa gật đầu: “Vâng ạ! Nhạc phụ đại nhân!”
Sau khi dùng bữa tối! Tiễn Thẩm Chính và Vương Hân Nhã !
Cố Bắc Du cùng Âu Dương Hải Mị dạo trong vườn hoa...
Thẩm Khanh Khanh ý tưởng của với Cố Bắc Diệp! Cố Bắc Diệp đồng ý, hai cùng ngoài tích trữ vật tư...
Hai xuất phát lúc chín rưỡi tối! Các cửa hàng đường phố gần như đóng cửa hết! Chỉ còn vài quán ăn vặt lác đác còn mở.
Cố Bắc Diệp nhíu mày: “Mấy cửa hàng đều đóng cửa ! Làm mà tích trữ thuốc men, lương thực, s.ú.n.g đạn đây chứ!”
Thẩm Khanh Khanh con phố dần tối om xung quanh, kéo Cố Bắc Diệp đến một cửa hàng đóng cửa, lên ghế đá nghỉ ngơi!
Cố Bắc Diệp: “Khanh Khanh, em mệt ! Vậy em nghỉ một lát ! Anh mấy con phố phía xem !”
Thẩm Khanh Khanh kéo Cố Bắc Diệp : “Ngồi xuống ! Nghỉ một lát! Đừng vội! Bây giờ lúc tích trữ vật tư! Cứ đợi thêm chút nữa!”
Cố Bắc Diệp dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Khanh Khanh, nhất thời cũng hiểu cô bé đang giở trò gì? “Khanh Khanh?”
Thẩm Khanh Khanh kéo Cố Bắc Diệp về phía chiếc ghế bên cạnh !
Cố Bắc Diệp bất lực! Ngồi xuống, hỏi thêm vấn đề gì với Thẩm Khanh Khanh nữa.
‘Kìa! Sao A Diệp lúc bình tĩnh thế nhỉ! Vừa nãy sốt ruột lắm ?’
‘Sao giờ gì nữa ! Chẳng lẽ kế sách của ! còn với mà?’
‘Lạ quá! Lạ quá thôi!’
Thẩm Khanh Khanh tò mò hỏi Cố Bắc Diệp: “A Diệp, đoán kế hoạch của em !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bao-cao-tieu-phu-nhan-thieu-soai-co-doc-tam-thuat/chuong-86-a-diep-anh-co-phai-da-doan-ra-ke-hoach-cua-em-roi-khong-12.html.]
Cố Bắc Diệp đôi mắt linh động của Thẩm Khanh Khanh: “Hiện tại đoán kế hoạch của em! đoán là em chỗ cần dùng đến ! Có đúng ?”
‘Mẹ kiếp! Cái tên Cố Bắc Diệp kiếp là thần toán mà đoán chuẩn thế! Lát nữa dùng thuật dịch chuyển tức thời, chẳng là cần dùng đến ?’
Cố Bắc Diệp khẽ nhếch môi : ‘Quả nhiên, nếu cần dùng đến ! Vừa nãy cô để chỗ khác !’
Thẩm Khanh Khanh khẽ mỉm : “A Diệp, thông minh quá! Không hổ là đàn ông em chọn! Chúng đợi! Đợi trời tối hẳn! Chúng …………”
Cố Bắc Diệp xong, bất lực lắc đầu: “Em thật là! Tinh nghịch quá !”
……………………………………
Bến phà
Gió lạnh ban đêm thổi vù vù, tuy sâu đông nhưng Càn Đô là thành phố giữa ranh giới Bắc Nam, nên sự kết hợp giữa lạnh ẩm và lạnh khô quá khó chịu!
Ở bến phà lác đác vài qua , đều là những vội vã về nhà!
Cung Bình Nhất Xuyên xuống phà một lúc lâu mới phân biệt đông tây nam bắc! ‘Chết tiệt! Kiếp đến c.h.ế.t cũng tìm hiểu kỹ văn hóa Đại Viêm, đến nỗi kiếp trùng sinh vẫn động như !’
‘Đợi tìm Trân nhi định ! Nhất định học hỏi và nắm vững văn hóa Đại Viêm thật nhiều! Bây giờ đến Càn Đô ! Trước tiên tìm một chỗ tạm thời để tá túc!’
Cung Bình Nhất Xuyên nghĩ tìm một chiếc xe kéo! Lên xe bảo lái tìm nhà nghỉ gần nhất...
Chiếc xe kéo đưa Cung Bình Nhất Xuyên vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng một cổng chào cũ nát!
Cung Bình Nhất Xuyên cảm thấy gì đó đúng! Nhớ kiếp ở Càn Đô nhiều lưu manh côn đồ ẩn trong bóng tối, suốt ngày chuyện cướ bóc! Thế là vươn tay rút khẩu s.ú.n.g lục ở thắt lưng , giấu lưng!
Hồ Tam dừng xe kéo, gọi trong cổng chào: “Mẹ! Em! Có ở nhà ? Có khách đến !”
Vừa xong, một cô bé năm sáu tuổi từ trong cổng chào lao !
“Tam ca ca! Tam ca ca về !” Tiểu Hồ Hỉ chạy gọi, lao lòng Hồ Tam, Hồ Tam vội cúi xuống ôm Tiểu Hồ Hỉ lên!