Anh tiên buộc một đầu dây mây một cây đại thụ, còn cố tình quấn thêm một vòng, phần còn thì thả thẳng xuống cái hố lớn!
"Tiểu Ngư Nhi ngoan, buộc một đầu dây mây eo, hai tay nắm chặt, sẽ kéo em lên!"
Tiểu Bắc Du sợi dây mây chút bối rối tiểu Từ Phàm!
Từ Phàm trực tiếp hỏi: "Sao thế! Tiểu Ngư Nhi!"
Tiểu Bắc Du bĩu môi : "Tiểu ca ca! Chân em đau! Giờ dậy ! Không với tới dây mây ạ!"
Tiểu Từ Phàm thấy , đành hai tay nắm chặt dây mây từ từ trượt xuống cái hố lớn, ôm lấy tiểu Bắc Du gần sợi dây mây, dùng một đầu dây mây buộc tiểu Bắc Du!
"Anh lên ! Lát nữa sẽ kéo em lên ! Em hai tay nắm chặt dây mây! Biết ?"
Tiểu Bắc Du đành nén đau chân gật đầu!
Tiểu Từ Phàm xoa đầu tiểu Bắc Du đầy thương xót: "Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn! Anh chân em đau, sẽ chữa chân cho em khi kéo em khỏi cái hố lớn! Anh hứa đấy! Được !"
Tiểu Bắc Du gật đầu! Cô bé lên đôi mắt sáng ngời, một đôi lúm đồng tiền nông nông ẩn hiện theo nụ !
Tiểu Từ Phàm lấy tinh thần, hai tay nắm chặt dây mây từng chút một trèo lên, lâu trèo khỏi cái hố lớn!
Quay với tiểu Bắc Du: "Tiểu Ngư Nhi! Nắm c.h.ặ.t t.a.y , sắp dùng sức kéo em đấy!"
Tiểu Bắc Du vội vàng giơ tay nắm lấy dây mây: "Tiểu ca ca! Em nắm chặt ạ!"
Tiểu Từ Phàm bắt đầu dùng hết sức kéo tiểu Bắc Du ngoài, vì cách cuộn dây mây , nên cứ kéo sợi dây mây chạy lùi về phía ! Sức đủ thì vắt sợi dây mây lên đôi vai nhỏ bé!
Tiểu Bắc Du kéo lên xong, liền gọi về phía tiểu Từ Phàm đang ở xa: "Tiểu ca ca! Em lên ạ!"
Tiểu Từ Phàm đầu , tiểu Bắc Du quả nhiên cứu lên! Vui vẻ chạy về phía tiểu Bắc Du!
Đặc biệt kiêu ngạo ngẩng cái đầu nhỏ lên : "Tiểu Ngư Nhi! Anh giỏi ! Đã cứu em lên !"
Tiểu Bắc Du cũng nhiệt tình vỗ tay: "Tiểu ca ca giỏi quá! Tiểu ca ca giỏi quá! Tiểu ca ca giỏi quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bao-cao-tieu-phu-nhan-thieu-soai-co-doc-tam-thuat/chuong-54-tieu-ngu-nhi-pham-ca-ca-12.html.]
Tiểu Từ Phàm khen đến thôi! cũng quên vết thương ở chân của tiểu Bắc Du, tìm mấy cành cây dài ngắn đều gần đó, cố định chân tiểu Bắc Du bằng cách xé vài dải vải từ áo trong của để buộc các cành cây!
Tìm đến nhiều củi nhỏ, dùng lửa từ đuốc đốt cháy củi nhỏ, tìm mấy cành cây to hơn thành đuốc cắm riêng rẽ xung quanh hai đứa!
Cứ như từ xa giống như một nhóm đuốc đang bao vây hai đứa trẻ!
Trong đêm trời lạnh thì vẫn một chút ấm áp!
Hai đứa nhỏ cạnh , tiểu Từ Phàm xổm xuống kiểm tra chân tiểu Bắc Du, hai tay ôm lấy chân tiểu Bắc Du khẽ động đậy!
"Tiểu Ngư Nhi, đau ?"
Tiểu Bắc Du nhớ cơn đau nhói khi nãy lúc nâng chân để cố định cành cây, cái hình nhỏ bé tự chủ run rẩy một chút!
Khóe mắt rưng rưng nước: "Tiểu ca ca, nâng chân Tiểu Ngư Nhi lên nữa ? Đau lắm ạ!"
Tiểu Từ Phàm đưa tay lau nước mắt cho tiểu Bắc Du: "Không ! Anh chỉ xem Tiểu Ngư Nhi bây giờ còn đau thôi!"
Lúc tiểu Bắc Du còn đau nhiều như nữa, thế là ngoan ngoãn trả lời: "Bây giờ đau như lúc nãy nữa! vẫn còn đau!"
Tiểu Từ Phàm đưa tay xoa đầu tiểu Bắc Du: "Vậy thì chứng tỏ cách băng bó cho em là đúng ! Nghỉ ngơi chút nữa sẽ khỏe thôi!"
Tiểu Bắc Du nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ! Tiểu ca ca! Cảm ơn ân cứu mạng của tiểu ca ca! Tiểu ca ca tên là gì ạ?"
Tiểu Từ Phàm : "Em cứ gọi là Phàm ca ca !"
Tiểu Bắc Du gật đầu: "Phàm ca ca!"
Tiểu Từ Phàm sửa : "Là 'Phàm' trong 'cánh buồm' chứ 'Phàm' trong ' phàm'!"
Tiểu Bắc Du bướng bỉnh : "Chính là Phàm ca ca đó ạ!"
Tiểu Từ Phàm bất đắc dĩ đành mặc kệ tiểu Bắc Du gọi là Phàm ca ca!
Thế là trong thời gian tiếp theo, tiểu Từ Phàm chứng kiến bản chất của một tiểu Bắc Du - cái máy !
"Phàm ca ca! Trong rừng hổ lớn ạ?"