Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ban Ngày Bị Hủy Hôn, Buổi Tối Bị Chỉ Huy Vừa Đáng Yêu Vừa Hung Dữ Đòi Ôm - Chương 152: Chỉ Huy Phu Nhân Thật Hung Dữ

Cập nhật lúc: 2025-06-28 14:57:08
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ vừa xuống phi thuyền, thì tàu bay có gắn biểu tượng Mục gia đã chờ sẵn từ lâu.

Chiếc tàu bay này khá lớn, có thể chở bảy tám người.

Một quản gia mặc trường bào xám cung kính bước tới, nói:

“Chào mừng Lôi thiếu gia và Tiếu Ca thiếu gia trở về nhà, chào mừng Chỉ huy phu nhân ghé qua Mục gia… Chào mừng Lâm tiểu thư.”

Tô Vãn đứng cạnh mẹ, nhìn người quản gia kia tuy ngoài mặt đầy vẻ cung kính, nhưng dường như cố tình… gạt mẹ cô ra ngoài.

Bởi vì câu “chào mừng Lâm tiểu thư” kia, nói rất qua loa.

Thậm chí, còn mang chút miễn cưỡng.

Tô Vãn quay sang nhìn mẹ mình, bà vẫn mỉm cười dịu dàng như không có gì xảy ra.

Tô Vãn mở miệng:

“Thật sự chào đón bọn tôi sao?”

Quản gia Mục gia thoáng khựng lại, rồi vội cúi đầu nói:

“Tất nhiên rồi ạ! Chỉ huy Phu nhân đại giá quang lâm, Mục gia chúng tôi vinh hạnh vô cùng!”

Mục Lôi xen vào:

“Được rồi, đi thôi.”

“Vâng.”

Khi tàu bay khởi động…

Lâm Nhiễm Nguyệt dường như vẫn chưa ngủ đủ, ngồi tựa vào ghế, quấn chăn, lại ngủ thiếp đi.

Mục Lôi ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Tô Vãn.

Trong lòng ông bỗng có chút lo lắng.

“Tiểu Vãn, con có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng.”

“Chuyện này thầy xử lý không tốt.”

“…Ta đã xử lý rồi mà…”Mục Lôi quay sang nhìn quản gia.

Ông bất lực nói:

“Chuyện này, lát nữa ta sẽ cho hai mẹ con một lời giải thích.”

Tô Vãn: “Hừ.”

Mục Lôi:

“Tiểu Vãn, con tin ta đi, ta sẽ không để mẹ con chịu bất kỳ ấm ức nào đâu.”

Tô Vãn:

“Thầy cũng không dám.”

Quản gia Mục gia ở bên cạnh, không nhịn được run rẩy một cái.

Ông đã tìm hiểu rồi, cô Lâm tính tình rất tốt, gia cảnh cũng không tệ.

Thật ra, nếu không phải đã từng kết hôn, lại lớn tuổi hơn Lôi thiếu gia, thì người Mục gia cũng không đến mức phản đối…

Nhưng giờ nhìn lại, cô Lâm đúng là người dịu dàng, tính tình hiền hậu.

Còn con gái cô ấy – Chỉ huy Phu nhân… không những nóng tính, mà còn cực kỳ thông minh và sắc sảo!

Quản gia vội vàng nói:

“Chỉ huy Phu nhân, nếu có gì cần dặn dò, xin cứ nói với tôi ạ.”

Tô Vãn ngồi xuống chiếc ghế cạnh mẹ, nheo mắt nói:

“Tôi muốn ngủ một lát.”

Mục Tiếu Ca ở bên cạnh mặt mày ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Còn Mục Lôi thì trầm ngâm suy nghĩ.

Khi tàu bay dừng lại trên bệ đáp Mục gia, gió thổi làm hàng cây quế bên cạnh xào xạc rung động.

Hương thơm ngọt ngào phảng phất khắp nơi.

Lâm Nhiễm Nguyệt hít hít mũi, cảm thán:

“Thơm quá.”

Tô Vãn nói:

“Mẹ à, đây là hoa quế, có thể làm món ngọt đó.”

“Hoa quế cũng làm được món ngọt à?”

“Vâng, lát nữa con làm cho mẹ ăn. Có thể làm bánh hoa quế, hoặc rượu hoa quế, mẹ thích món nào, con sẽ làm món đó.”

“Hay quá.”

Lúc này, quản gia Mục gia có chút không dám chen lời.

Ngược lại, Mục Lôi tiến đến bên ông ta, thấp giọng hỏi:

“Câu đầu tiên lúc nãy, ai dạy ông nói vậy?”

Mục Lôi cũng cảm thấy câu nói đó có điều gì đó không ổn.

Nhưng ông vốn định sẽ hỏi riêng sau, không ngờ Tô Vãn lại trực tiếp chất vấn ngay tại chỗ.

Biểu cảm của quản gia Mục gia thay đổi một chút, cuối cùng đành nhỏ giọng đáp:

“Lôi thiếu gia, cậu đừng trách lão gia… là ông ấy chỉ thị…”

“Tôi hiểu rồi.”

Mục Lôi phất tay, dứt khoát xoay người, quay về phía hai mẹ con đang ngắm hoa quế nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-ngay-bi-huy-hon-buoi-toi-bi-chi-huy-vua-dang-yeu-vua-hung-du-doi-om/chuong-152-chi-huy-phu-nhan-that-hung-du.html.]

“Chúng ta về lại Khu Một đi.”

Lâm Nhiễm Nguyệt khẽ cười:

“Được thôi. Nhưng em nghe nói gần đây có một hành tinh, có biển hoa rất đẹp. Mình ghé qua đó ngắm thử nhé?”

Khóe môi Mục Lôi cong lên:

“Được.”

Nhìn ba người họ quay lưng bước lên tàu bay, Mục Tiếu Ca mặt đầy ngơ ngác.

“Nè nè nè, đợi con với chứ!”

Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng mách bảo Mục Tiếu Ca phải bám theo chú nhỏ và hai người kia!

Lúc này quản gia Mục gia mới hoàn hồn.

Ông vội chạy theo mấy bước:

“Lôi thiếu gia, cậu đi như vậy… tôi biết ăn nói thế nào với lão gia đây!”

Mục Lôi để hai mẹ con Lâm Nhiễm Nguyệt lên tàu bay trước, rồi quay đầu lại nói:

“Cứ nói với ông ta, tôi ghét nhất là bị lừa dối.”

Quản gia: “…”

Sau khi lên tàu bay, Mục Lôi đá Mục Tiếu Ca ra ngồi lái.

Rồi chủ động nói:

“Nhiễm Nguyệt, xin lỗi em.”

Lâm Nhiễm Nguyệt làm bộ chăm chú lắng nghe.

Mục Lôi nói tiếp:

“Anh chỉ là quá nóng lòng muốn kết hôn với em. Họ bề ngoài thì đồng ý, nhưng lần này, rõ ràng muốn nhân dịp gặp mặt mà dằn mặt em một trận.”

Bình thường, Mục Lôi sẽ nhanh chóng phát hiện ra.

Nhưng mấy ngày nay, ông vẫn chìm trong niềm vui sắp được cưới vợ.

Hoặc cũng có thể nói… ông thật sự mong gia đình mình có thể chấp nhận Lâm Nhiễm Nguyệt.

Nhưng ông đã đánh giá thấp sự bảo thủ của người nhà.

Mục Lôi là nhân hóa thú ưu tú nhất Mục gia. Bao nhiêu năm không chịu cưới vợ, khiến cả nhà lo sốt vó.

Giờ thì hay rồi, sắp bốn mươi lại bất ngờ thông báo muốn cưới.

Trưởng bối trong nhà đều mừng rỡ!

Nhưng không ai ngờ được, người mà Mục Lôi muốn cưới lại là một phụ nữ lớn hơn anh mấy tuổi, từng ly hôn!

Phản ứng đầu tiên của họ đương nhiên là… phản đối!

Nhưng Mục Lôi về nhà một chuyến, tuyên bố thẳng thừng:

Nếu không cưới được Lâm Nhiễm Nguyệt, cả đời này ông sẽ không kết hôn.

Thái độ quá cứng rắn, hơn nữa… Lâm Nhiễm Nguyệt lại chính là mẹ của Chỉ huy Phu nhân – Tô Vãn.

Sau khi hội ý, các vị trưởng bối Mục gia miễn cưỡng đồng ý cho Mục Lôi cưới cô ấy.

Tuy nhiên, họ ngấm ngầm quyết định, khi cô Lâm đến, sẽ cho cô ấy một cú “dằn mặt”.

Cho cô biết, được gả vào Mục gia là phúc phận lớn đến mức nào.

Ngoài ra, nếu sau khi kết hôn mà Lâm Nhiễm Nguyệt không thể sinh con, thì họ sẽ nhân cơ hội đó để cho Mục Lôi cưới thêm một người vợ khác.

Về phần đó không cần lo, cứ qua hành tinh người cá mà cưới là được.

Vẫn công nhận thân phận vợ cả của Lâm Nhiễm Nguyệt, nhưng như vậy, Mục Lôi vẫn có người nối dõi.

Vẹn cả đôi đường.

Nhưng khi họ còn đang ngồi vắt chân chuẩn bị “lập uy” người mới vào cửa, thì đã thấy quản gia tất tả chạy về.

Gia đình họ Mục vốn cổ hủ, không thích dùng quang não liên lạc, nên quản gia phải chạy thục mạng về nhà.

Người ngồi ở vị trí chủ tọa, tóc trắng như tuyết, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn xoáy đến:

“Sao chỉ có một mình ông? Họ đâu?”

Đó chính là cụ cố của Mục Lôi – cũng là người đứng đầu hiện tại của Mục gia.

Quản gia rầu rĩ đáp:

“Tôi cũng không hiểu sao nữa, ban đầu mọi chuyện vẫn ổn. Tôi đã ra cảng đón họ, vừa xuống tàu bay, Lôi thiếu gia liền bảo muốn rời đi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Chắc giờ này họ đã gần tới bến cảng rồi…

Có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp.

Một ông lão tóc hoa râm bên cạnh nói:

“Ông nhớ lại cho kỹ! Từ lúc xuống tàu bay cho đến lúc tới cửa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Vô duyên vô cớ…

Đã đến tận nơi rồi, sao lại nói đi là đi!

Quản gia chau mày cố nhớ, kể lại toàn bộ chuyện từ lúc đón người, những gì họ nói trên tàu bay,

thậm chí cả việc hai mẹ con cô Lâm nói chuyện làm bánh hoa quế…

Ông kể lại hết không sót một chữ.

Sau khi ông kể xong, lão gia chủ xoa xoa chòm râu dài, chậm rãi nói:

“Không ngờ, vị Chỉ huy Phu nhân này lại sắc sảo đến thế.”

“Cha, vậy giờ làm sao đây?”

Loading...