Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 32.3

Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:04:28
Lượt xem: 6

“Có chuyện gì vậy?” Hà Tây hơi mờ mịt đứng ở cửa, cậu nhìn thấy người trên giường bệnh mặt trắng bệch nhìn qua.

Người trên giường bệnh là một phụ nữ trung niên suy yếu, tuy sắc mặt rất không tốt, nhưng gương mặt vẫn rất dễ nhìn, có một loại khí chất được năm tháng nhào nặn, nhưng khi bà nhìn thấy Thẩm Hằng lại vô cùng kích động, cố gắng đứng dậy, Thẩm Túc Bắc vội vàng giữ chặt bà lại.

“Ông tới đây làm gì?” Thẩm Túc Bắc mở miệng trước, anh lạnh mặt nhìn về Thẩm Hằng, sự chán ghét trong giọng nói gần như không giấu được.

Sau khi Hà Tây nhận ra có gì đó không đúng, cậu lặng lẽ dịch sang bên cạnh hai bước.

Nhưng cậu mới dịch sang hai bước, thì chợt nghe Thẩm Hằng rất ôn hòa nở nụ cười: “Mỹ Anh, lần này tôi tới, không phải để bàn chuyện ly hôn với bà, cũng không phải để bàn chuyện thừa kế với bà, tôi muốn nói với bà một chút về Túc Bắc của chúng ta.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh một lúc, Thẩm Túc Bắc và La Mỹ Anh nhìn nhau, đáy mắt hai bên đều có sự mờ mịt rõ ràng, đại khái là nghi ngờ rốt cuộc trong cái hồ lô của Thẩm Hằng bán thuốc gì.

“Bà có nhận ra đứa bé này không?” Thẩm Hằng vỗ nhẹ vai Hà Tây, thái độ cực kỳ hiền lành: “Tôi giới thiệu với bà một chút, đây là bạn trai của Túc Bắc, Hà Tây, một đứa trẻ học hành rất giỏi.”

Trên giường bệnh, tầm mắt La Mỹ Anh rơi xuống mặt Hà Tây, dáng vẻ kia thoạt nhìn hận không thể xé Hà Tây ngay tại chỗ. 

Hà Tây muốn lùi về phía sau, nhưng Thẩm Hằng dùng sức ôm bả vai cậu.

“Trước kia tôi rất không tán thành chuyện Thẩm Túc Bắc hẹn hò với con trai, nhưng bây giờ ngẫm lại, con cái cũng lớn hết cả rồi, mọi chuyện cứ để tùy ý nó vậy, tôi nghĩ kỹ rồi, không cần phải gây khó dễ cho con mình, sau này đưa Hà Tây và Túc Bắc ra nước ngoài, ra nước ngoài học đại học, còn có thể kết hôn ở nước ngoài nữa, thật tốt biết bao.”

La Mỹ Anh đang nằm trên giường bệnh đột nhiên gào thét: “Cút! Cút đi! Thẩm Hằng, ông đừng tưởng tôi không biết ông muốn làm gì! Ông làm tôi phát bệnh!”

Sau đó gương mặt La Mỹ Anh dữ tợn, bà dùng sức đập bình nước trên tủ đầu giường về phía Thẩm Hằng.

Thẩm Hằng tránh đi một chút, bình nước đập vào vai Hà Tây, Hà Tây chưa kịp phản ứng, Thẩm Túc Bắc ngồi ở đầu giường chợt đứng dậy, sải bước đi tới, hung ác kéo cà vạt Thẩm Hằng ra ngoài.

Cảnh tượng kia quá mức xấu hổ, thiếu niên cao ngất đánh về phía người đàn ông trung niên nho nhã, Thẩm Hằng có chút tức giận, nhưng kiềm chế bản thân không đánh trả lại, hai người lôi kéo đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, tiếng hô của Thẩm Túc Bắc lan ra khắp hành lang.

Hà Tây nhìn thấy thì hết hồn hết vía, cậu vốn dĩ muốn cùng đi ra ngoài hơi dừng lại tại chỗ, khoảng mấy giấy sau, La Mỹ Anh trên giường bệnh đột nhiên cầm quả táo lên ném về phía cậu, khàn giọng phẫn nộ hét: “Cút, cút đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-32-3.html.]

Não Cá Vàng team

Bà hét hai tiếng, sau đó cúi người ho đến tê tâm liệt phế, Hà Tây không dám ở trong phòng bệnh nữa, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, cậu nhìn thấy Thẩm Túc Bắc và Thẩm Hằng đang đánh nhau trên hành lang, phải nói là đơn phương đánh nhau, Thẩm Túc Bắc đang đẩy Thẩm Hằng vào tường, giọng anh khàn khàn gào giận: “Ông muốn ép c.h.ế.t bà ấy sao? Thẩm Hằng, rõ ràng bà ấy mới là vợ của ông, bà ấy mới là người nâng đỡ ông mấy chục năm, bà ấy có chỗ nào không sánh bằng La Mỹ Tố chứ?”

Ha ba con họ đang tranh chấp, Hà Tây đến khiến cho bọn họ giật mình một cái trong giây lát.

Hà Tây cũng biết mình ở chỗ này quá xấu hổ, cậu quay đầu muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, Thẩm Hằng đã đẩy Thẩm Túc Bắc ra.

Nói thế nào ông ta cũng là một người trung niên, cứ lôi lôi kéo kéo ở hành lang thì quá khó coi, Thẩm Hằng đi trước một bước.

Trong hành lang chỉ còn lại Hà Tây và Thẩm Túc Bắc.

Thẩm Túc Bắc vẫn đứng tại chỗ, quay mặt vào tường, nghiêng về phía Hà Tây, sắc mặt của anh rất khó coi, cả người căng thẳng, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thoạt nhìn dường như đang bình phục lại tâm tình của mình.

Hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt, bệnh viện tư nhân có đẳng cấp rất cao, trên bệ cửa sổ hành lang còn đặt một gốc hoa bách hợp mùi thơm nồng đậm, mùi thơm ngát của hoa bách hợp kết hợp với mùi nước khử trùng, tràn ngập trong xoang mũi Hà Tây.

Thấy Thẩm Túc Bắc không nói lời nào, Hà Tây khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, giải thích với Thẩm Túc Bắc trước: “Tớ, tớ bị chú Thẩm dẫn tới, ông ấy nói cậu ở đây, tớ xin lỗi, trước khi tớ đến không biết là như bây giờ…”

Cho dù Hà Tây có ngốc nghếch, cậu cũng biết Thẩm Hằng dẫn cậu tới là có ý xấu, hiện giờ La Mỹ Anh trong phòng bệnh đã bị tức giận đến mức nôn ra máu.

“Không trách cậu.” Thẩm Túc Bắc chậm rãi quay người lại, trên mặt anh không có biểu cảm gì, dưới đáy mắt mang theo vài tia m.á.u đỏ, khàn giọng nói: “Đêm qua mẹ tôi cãi nhau với ông ta một trận, tôi chưa kịp nói với cậu.”

Hà Tây mơ hồ cũng có thể đoán được hai vợ chồng bọn họ sẽ vì chuyện gì mà cãi nhau, cậu nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, có một loại cảm giác bản thân là người “bạn gái không được người lớn thích”, cậu ngượng ngùng nói: “Tớ gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”

“Không sao, người nên nói xin lỗi là tôi, vốn dĩ chính là chuyện của nhà tôi.” Thẩm Túc Bắc hơi nhắm mắt lại, hít nhẹ một hơi nói: “Hà Tây, chuyện của nhà tôi chờ tôi về tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ tôi phải đi trước ở với mẹ tôi, tôi…”

Hà Tây hiểu được, trạng thái hiện tại của Thẩm Túc Bắc vốn đã rất không tốt, cậu cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Thẩm Túc Bắc vào lúc này, cậu vừa định nói câu “Không cần để ý đến tớ”, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cậu chợt nghe thấy cửa phòng bệnh “két két” một chút bị người khác kéo ra.

Sắc mặt tái nhợt của bác La phẫn nộ xông tới cửa, suy yếu đập cửa, đôi mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Hà Tây, bà tiện đà xoay mặt hét về phía Thẩm Túc Bắc: “Thẩm Túc Bắc, đêm qua con đã đồng ý với mẹ như thế nào?”

Loading...