Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 32.1

Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:03:05
Lượt xem: 3

Thẩm Hằng nói xong, nửa phòng khách cũng yên tĩnh theo, vô số ánh mắt dừng lại nhìn chằm chằm hai người họ.

Bạch Hành sợ hãi lùi về phía sau nửa bước, cậu ta dùng thân thể biểu đạt ý tứ của mình.

Ánh mắt Thẩm Hằng như lưỡi d.a.o đ.â.m tới, thẳng tắp rơi xuống trên người Hà Tây, Hà Tây không thể né tránh, cậu chỉ có thể nghênh đón, nói một tiếng “Cháu chào chú”, rồi thuận tiện tự giới thiệu một chút: “Cháu là bạn học của Thẩm Túc Bắc.”

Thẩm Hằng dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm Hà Tây, như là chán ghét, nhưng đôi mắt lại đánh giá Hà Tây từ trên xuống dưới, dường như hơi không hài lòng, ông ta như một tên đồ tể chọn con dê lớn nhỏ phù hợp, đánh giá lông tóc sau lưng Hà Tây.

“Cậu chính là Hà Tây sao.” Thẩm Hằng nhíu chặt mày, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, ông ta lạnh giọng nói: “Đi theo tôi, Thẩm Túc Bắc đang chờ cậu.”

Hà Tây theo bản năng nhìn về phía Bạch Hành.

Vẻ mặt Bạch Hành cũng mờ mịt.

Hà Tây do dự nhìn về phía Thẩm Hằng, lại thấy Thẩm Hằng đã quay đầu muốn đi.

Lúc này, ông lão ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nặng nề ném gậy xuống đất, giọng nói khàn khàn lớn tiếng quát: “Thẩm Hằng, trong mắt mày rốt cuộc còn có tao hay không!”

Bước chân Thẩm Hằng đang rời đi bỗng dừng lại.

Não Cá Vàng team

Ông La ngồi trên ghế sô pha, những người thân tương đối lớn tuổi đang đứng hoặc ngồi bên cạnh ghế sô pha, nghe vậy cũng lập tức sặc một tiếng, bọn họ đều đang nói Thẩm Hằng là sói mắt trắng, những lời như là phụ sự bồi dưỡng của ông La, phần lớn đều là mượn tuổi trấn áp Thẩm Hằng, bọn họ tỉ mỉ đếm ân huệ của ông La năm đó, thanh thế kia giống như muốn đóng đinh Thẩm Hằng trên thập tự giá.

Đây quả thật là một cuộc họp mặt thân thích cỡ lớn, Hà Tây đứng trong tầm mắt mọi người thấy rất xấu hổ, cậu có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua.

Mấy người trong gia đình giàu có này có tật xấu gì vậy, trước mặt người ngoài không thể giữ lại chút mặt mũi sao?

Bạch Hành nhìn ra được sự nghi hoặc của Hà Tây, cậu ta hạ thấp giọng nói: “Nhà họ La còn ước gì làm to chuyện hơn nữa đấy, bọn họ cũng không hy vọng ông La giao tài sản cho Thẩm Hằng, trước kia khi Thẩm Hằng và ông La còn là một đôi ba vợ con rể tốt đẹp, bọn họ đã điên cuồng lấy lòng Thẩm Hằng, hiện giờ Thẩm Hằng vì chuyện của hai đứa con gái ông La mà chia rẽ với ông ấy, đám người này liền nhảy ra, bọn họ hận không thể đuổi Thẩm Hằng ra khỏi nhà họ La, sau đó chia nhau tài sản của ông La.”

Hà Tây nghe xong cảm thấy choáng váng, dù sao tính tới tính lui, thì ông La cũng quá thảm rồi, hai đứa con gái trở mặt thành thù, đứa con rể duy nhất còn chiếm trước phần lớn gia nghiệp của ông ấy, mấy người thân thích thì không chỉ không giúp được gì, mà còn chờ ông ấy c.h.ế.t để cướp tài sản của ông ấy, sống hơn tám mươi tuổi, một người có thể coi trọng ông ấy cũng không có.

“Con nào dám không để ba vào mắt chứ? Là ba không cho con xuất hiện trước mặt ba.” Thẩm Hằng quay người lại, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ở đỉnh cao của cuộc đời, đối đầu với người mà mình tôn kính sợ hãi cũng không thấy yếu thế, thậm chí ông ta còn hơi dương dương đắc ý: “Lần này con tới là để đón Hà Tây, không phải tới tìm ba, đương nhiên, có một đám ‘con hiền cháu thảo’ như vậy ở cùng ba, cũng không cần con nữa.”

Những nếp nhăn trên mặt ông La run lên vì tức giận, những người xung quanh lập tức bắt đầu lên án Thẩm Hằng, vẫn là những lời như trước kia, Thẩm Hằng đại khái nghe đến chán rồi, ông ta quay đầu trực tiếp bỏ lại một phòng toàn là người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-32-1.html.]

Hà Tây cắn răng, nhấc gót chân lên, Thẩm Hằng không cần phải lừa một đứa trẻ như cậu, cả đêm không thấy Thẩm Túc Bắc, cậu muốn theo qua xem một chút.

Thẩm Hằng đi ra cửa biệt thự, thấy Hà Tây đuổi theo, trên mặt ông ta mới lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó một đường dẫn theo Hà Tây lên xe, ý bảo Hà Tây ngồi ghế lái phụ.

Hà Tây ngoan ngoãn leo lên ghế lái phụ.

Ở độ tuổi này của Thẩm Hằng tiếp xúc rất ít với trẻ con, ngoại từ Thẩm Túc Bắc ra thì chính là Thẩm Diệu Đông, một đứa kiêu ngạo bất tuân một đứa vẫn còn chưa thông suốt, còn ngoan ngoãn khéo léo như Hà Tây thì vẫn chỉ có một, Thẩm Hằng có lẽ có chút hứng thú, lúc lái xe hỏi cậu một ít chuyện.

Hỏi nhiều nhất là chuyện học.

Trên phương diện học tập này Hà Tây vẫn luôn là con nhà người ta, danh tiếng là lớp trưởng của lớp văn trường Nhất Trung có hàm lượng vàng rất nặng, Hà Tây có thể làm lớp trưởng ở lớp văn, cậu có thể quanh năm đều đứng đầu môn văn toàn trường, Thẩm Hằng nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc, ông ta không chút che dấu nói ra nghi vấn của một người ba: “Một đứa trẻ giỏi như câu, sao lại coi trọng thằng nhóc hỗn kia chứ?”

Nghe qua, quan hệ giữa Thẩm Hằng và Thẩm Túc Bắc cũng không tệ lắm? Ít nhất độ tiếp thu của Thẩm Hằng đối với chuyện Thẩm Túc Bắc “thích con trai” rất cao.

Hà Tây l.i.ế.m môi, muốn phản bác lại một câu “Hiện giờ hai chúng cháu vẫn chưa phải là quan hệ như vậy”, nhưng cậu lại cảm thấy như là tự mình dối mình, cậu ấp úng trả lời một câu: “Thẩm Túc Bắc rất tốt.”

Nhắc tới Thẩm Túc Bắc, sắc mặt Thẩm Hằng trở nên lãnh đạm hơn một chút, ông ta xoay tay lái, cân nhắc nói một câu: “Hà Tây, cậu là một đứa trẻ ngoan, cậu nên hiểu rõ, rất nhiều chuyện không phải bề ngoài nhìn thấy như vậy thì chính là như vậy, Túc Bắc vẫn luôn là một đứa không nghe lời, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ nó.”

Hà Tây gật đầu, trong lòng cũng không quá coi trọng, trong khoảng thời gian này cậu cũng hiểu rõ Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc tự có một bộ nguyên tắc xử sự của mình, cậu khuyên cũng không khuyên được.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến một bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện rất lớn, chiếm phạm vi diện tích rất rộng, bởi vì là bệnh viện tư nhân, nên có bảo vệ trông coi ở cổng, thấy là xe Thẩm Hằng mới mở cổng cho Thẩm Hằng.

Thẩm Hằng lái xe đến một cửa của bệnh viện, sau đó dẫn Hà Tây xuống xe.

Trong lòng Hà Tây có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi Thẩm Hằng, cậu ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Từ lúc bắt đầu xuống xe, Thẩm Hằng vẫn nói với Hà Tây “Khuyên nhủ Thẩm Túc Bắc, để Thẩm Túc Bắc nghe lời một chút”, cho đến khi hai người đi tới cửa phòng bệnh, Thẩm Hằng mới dừng câu chuyện lại, nhẹ nhàng kéo cửa ra.

Trong phòng bệnh, Thẩm Túc Bắc mặc bộ quần áo ngày hôm qua ngồi ở đầu giường, quần áo anh cũng đã nhăn nheo, trên mặt cũng mang theo chút mỏi mệt.

Cửa phòng bệnh vừa mở ra, Thẩm Túc Bắc ngồi ở đầu giường đột nhiên lạnh lùng nhìn qua, đối diện với Hà Tây, anh hơi kinh ngạc nhíu mày lại, dường như không ngờ là Hà Tây sẽ tới.

Thẩm Hằng đi sau Hà Tây bước vào phòng.

Loading...