Bạn Học Nhỏ - Chương 30.2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:17:36
Lượt xem: 14
Hà Tây thầm nghĩ, với tính tình của Thẩm Túc Bắc, bây giờ không bộc lộ cũng chỉ có thể là vì đánh không lại, chờ đến khi cánh chim của Thẩm Túc Bắc từ từ trở nên lớn mạnh hơn, khẳng định anh sẽ ra tay với ba anh đầu tiên.
Bữa cơm này cũng chỉ ăn khoảng hai mươi phút, ở đây toàn là mấy thằng nhóc không chịu ngồi yên, ăn cơm như đang đánh trận, đũa với chén đánh nhau “choang choang”, gặm xương xong chất thành một ngọn núi nhỏ, nửa phòng bếp náo nhiệt như lễ mừng năm mới.
Bọn họ cơm nước xong cũng không muốn đi ngủ, mấy thanh niên tràn trề tinh lực buổi tối không ngủ được, bọn họ lại cảm thấy tổ chức thánh nhóm để chơi game thì không có ý nghĩa, cậu một lời tôi một câu, cuối cùng quyết định đi bơi dã ngoại - trong trang viên nhà ông ngoại Thẩm Túc Bắc có một cái hồ, bên trong nuôi mấy con cá quý, nghe nói một con cũng được năm con số, bình thường ông La đều lấy ra đãi khách.
“Đi thôi.” Từ trước đến nay Thẩm Túc Bắc luôn hào phóng với bạn bè, anh để bọn họ đi trước, rồi đi tìm bảo mẫu sắp xếp đồ bơi dã ngoại cần dùng.
Đám bạn này ngoại miệng nói đi bơi dã ngoại, nhưng cũng không thể để người ta vừa cởi quần đã xuống tắm được, ít nhất các loại đồ như khăn mặt phải chuẩn bị một chút, huống hồ hôm nay trời lạnh, phải chuẩn bị chút đồ ăn nóng hổi, rồi thuận tiện tìm thêm một vệ sĩ biết bơi ở bên cạnh nhìn, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đều do Thẩm Túc Bắc làm chủ sắp xếp.
Lúc Thẩm Túc Bắc đang chuẩn bị đồ, đám bạn kia đã gào thét đi ra ngoài, trước khi đi Bạch Hành còn gọi Hà Tây: “Hà Tây, cùng đi đi?”
Lý Nhị ở bên cạnh ôm vai Bạch Hành cười nói: “Người ta có thể đi theo cậu sao? Người ta còn phải chờ cậu Thẩm của cậu nữa.”
Bạch Hành cũng cười theo, vừa cười vừa đi về phía trước, cậu ta còn quay đầu lại nói với Hà Tây: “Hai người cũng mau tới đây đi!”
Hà Tây có thể nhận ra thiện ý của mấy người bạn này, bọn họ đều rất ôn hòa kéo gần khoảng cách với cậu, đương nhiên, đây đều là vì Thẩm Túc Bắc.
“Tôi biết rồi.” Hà Tây vẫy tay với bọn họ: “Chúng tôi sẽ nhanh thôi.”
Bên kia, Thẩm Túc Bắc đang nói chuyện với bảo mẫu, Hà Tây đi qua.
Thẩm Túc Bắc đang chuẩn bị nói bảo mẫu đi tìm mấy bộ quần áo thích hợp, để lát nữa bơi xong lên mặc, nhưng anh mới nhấc chân, đã nhìn thấy Hà Tây ở bên cạnh, ngoan ngoãn khéo léo đi theo anh.
“Cậu đi chơi với chúng nó đi, tôi sẽ quay lại ngay.” Thẩm Túc Bắc nghiêm mặt lạnh lùng, rất cẩn thận mang thù, bởi vì Hà Tây vừa mới nói chuyện với Thẩm Diệu Đông ở trên lầu, xuống còn nói chuyện với Bạch Hành, cậu cũng không để ý tới anh.
Trong lòng Hà Tây nghĩ đến chuyện khác, ngoài miệng lừa dối Thẩm Túc Bắc: “Tớ chờ cậu mà.”
Thẩm Túc Bắc bị cậu lừa đến choáng váng đầu óc, chút tức giận lập tức tan thành mây khói, ngoài miệng tuy anh vẫn không nói năng gì, nhưng khi quay đầu đi theo bảo mẫu vào trong phòng khách lấy quần áo, thì chạy lon ton.
Hà Tây thừa dịp tất cả mọi người đi bơi, Thẩm Túc Bắc đi lấy quần áo, cậu bưng một đĩa sườn trong phòng bếp lên, múc một chén cơm, giống như tên trộm chạy lên lầu hai.
Hà Tây vừa mới phỏng đoán một chút, lúc mới tới, dì mặc quần áo đỏ ở phòng khách ăn cơm với ông La thì Thẩm Diệu Đông không có ở đấy, vừa rồi lúc ăn cơm trong phòng bếp cũng không có Thẩm Diệu Đông, xem ra buổi tối Thẩm Diệu Đông căn bản vẫn chưa ăn cơm.
Hà Tây vì để lôi kéo làm quen với người ta, cậu còn đặc biệt cầm một ly sữa bò lên lầu hai, “Cốc cốc cốc” gõ cửa phòng cậu ta.
Người trong phòng vẫn không có động tĩnh, không biết là không có ai, hay là làm bộ không nghe thấy, giống như lần trước Bạch Hành đạp một cái vô cửa vậy.
“Thẩm Diệu Đông?” Hà Tây chỉ có thể nhỏ giọng lên tiếng: “Là tôi, Hà Tây.”
Nghe thấy tiếng Hà Tây, người trong phòng mới cẩn thận kéo ra một khe nhỏ, từ khe hở lộ ra một khuôn mặt căng thẳng, sau khi chắc chắn không có người khác, cậu ta mới mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Diệu Đông cũng không biết nói gì, câu ta nhìn chằm chằm cơm trên tay Hà Tây nuốt nước miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-30-2.html.]
“Cho cậu đấy.” Hà Tây sợ Thẩm Túc Bắc quay lại phát hiện, cậu luống cuống tay chân nhét cho cậu ta, lấy tốc độ nhanh dặn dò cậu ta: “Ăn xong thì cứ đưa đĩa thức ăn xuống lầu, sau này mà đói bụng thì cứ đi ăn cơm, không cần sợ bọn họ, tránh đi một chút là được.”
Nói xong, Hà Tây quay đầu muốn xuống lầu.
Não Cá Vàng team
“Hà Tây!” Trong lúc bất chợt, Thẩm Diệu Đông đứng trong phòng gọi cậu một tiếng, Hà Tây quay đầu lại, đã thấy Thẩm Diệu Đông ôm bàn ăn, dùng một loại ánh mắt tò mò mà mê mang nhìn cậu: “Nam với nam… Cũng có thể yêu nhau sao?”
Hà Tây mím môi, lỗ tai hơi đỏ lên, đại khái nghe ra được sự kinh ngạc trong lời nói của Thẩm Diệu Đông, có lẽ cậu ta chưa từng thấy qua, Thẩm Diệu Đông chỉ cảm thấy tò mò, cũng không bài xích lắm.
Hà Tây tựa như bịt tai trộm chuông trả lời một câu “Cũng có thể”, sau đó lỗ tai đỏ ửng chạy xuống lầu.
Khi cậu chạy xuống thì nhìn thấy Thẩm Túc Bắc ôm một đống quần áo từ trong phòng khách đi ra, cậu vội vàng nhận lấy, đi theo Thẩm Túc Bắc cùng đi ra ngoài, giả vờ như mình vẫn chờ ở chỗ này.
Thẩm Túc Bắc trái lại không quá để ý những thứ này, anh dẫn theo Hà Tây đến bên cạnh hồ, bên cạnh hồ đã sớm đốt hai cái đèn lớn lên, chiếu sáng bốn phía, một đám thanh niên hừng hực đã lẻn xuống chơi, trên mặt hồ sóng nước dập dờn, một đám người gào thét ấn đối phương vào trong nước, nửa mặt hồ đều là tiếng cười.
“Hà Tây, xuống đây!” Bạch Hành bị sặc hai ngụm nước ở dưới hồ, vừa ho khan vừa kêu Hà Tây: “Cùng xuống chơi đi.”
Tình nghĩa không thể chối từ, Hà Tây đang định đi xuống, lại bị Thẩm Túc Bắc ngăn lại.
“Hồ nước quá lạnh.” Thẩm Túc Bắc nghiêm túc nói: “Cậu sẽ bị cảm mất, chờ đến mùa hè sang năm rồi bơi.”
Ban đầu Hà Tây còn cảm thấy rất có lý, thân thể cậu yếu ớt, trời lạnh mà ngâm nước lạnh một lần chắc chắn sẽ bị cảm, đang muốn từ chối Bạch Hành, thì chợt nghe Lý Nhị trong hồ hét lên: “Lại ở đây giả bộ đứng đắn, Hà Tây, cậu ta sợ tụi anh nhìn thấy em thôi! Cậu ta không muốn cho em cởi quần áo, chắc chắn hôm đó cậu muốn mang em đến bể bơi tư nhân bơi, để cho một mình cậu ta xem thôi!”
Giọng nói to lớn của Lý Nhị truyền ra xa, ngay cả bảo mẫu cầm quần áo và vệ sĩ trông coi bên cạnh đều cười rộ lên, Hà Tây ngượng ngùng, đỏ vành tai nhìn Thẩm Túc Bắc.
Cậu dường như nghe thấy tiếng nghiến răng của Thẩm Túc Bắc.
Bạn bè bốn phía hồn nhiên không biết cậu Thẩm tức giận, bọn họ còn ở đằng kia khiêu chiến điểm mấu chốt của Thẩm Túc Bắc, trong đó Lý Nhị là sôi nổi nhất, cậu ta bơi lên bờ, mặt mày hớn hở học theo Hà Tây:
“Khi còn bé Thẩm Túc Bắc đã như vậy, có thú gì tốt giấu đi hết, lại keo kiệt, khi đó ba cậu ta mang hai miếng chocolate từ nước ngoài về, cậu ta ăn một miếng, không nỡ ăn miếng còn lại, lại sợ tụi anh tìm thấy, em đoán xem cậu ta giấu nó ở đâu? Cậu ta giấu nó trong bồn cầu, sau đó bị bọt nước làm nát, cậu ta còn không nỡ vứt đi, vừa khóc vừa ăn hết chocolate!”
Nói xong, Lý Nhị còn học dáng vẻ khóc lóc của Thẩm Túc Bắc: “Mẹ ơi, chocolate của con…”
Khóe miệng Hà Tây điên cuồng co giật, cuối cùng cậu vẫn rất có ham muốn sống kìm nén lại, nhưng những người còn lại không nhịn được, nửa người trên mặt hồ đều cười đến nấc cụt, Bạch Hành học theo giống nhất, vừa khóc vừa cười.
Thẩm Túc Bắc không thể nhịn được nữa, vừa cởi quần áo ra, anh nhảy xuống hồ gia nhập chiến cuộc, ấn đầu Lý Nhị xuống đáy hồ.
Trong lúc nhất thời nửa cái hồ náo nhiệt lên, Hà Tây cười nghiêng ngả ngồi xổm trên bờ nhìn bọn họ, thì Hà Tây thấy có gì đó không ổn.
Tại sao trên hồ lại thiếu người chứ?
Bọn họ có tổng cộng tám người, Hà Tây không xuống nước, thì còn bảy người, nhưng bây giờ trên mặt hồ chỉ có sáu người, Hà Tây nhìn vài giây, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu: “Thẩm Túc Bắc, đi ra đi, đừng chơi nữa, Lý Nhị c.h.ế.t đuối rồi!”