Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 29.1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:12:55
Lượt xem: 13

Bởi vì sự xuất hiện của Hà Tây, nửa hành lang bên trong đều trở nên yên tĩnh.

Phản ứng đầu tiên chính là chặn cánh cửa kia lại trước, người nọ họ Lý, xếp thứ hai, cụ thể tên là gì thì Hà Tây không nhớ rõ, cậu ta giống như mỉa mai mở miệng nói trước: “Em dâu nhỏ, em nhìn cho kỹ đi, người này là Thẩm Túc Bắc sao?”

Lời này là nhắm vào Hà Tây nói, nhưng cái cảm giác ghét bỏ nhiệt tình cũng là nhắm vào người nọ đang nằm trên mặt đất.

Tay Hà Tây đang kéo tay nắm cửa chậm rãi siết chặt lại, trong thoáng chốc cậu nhận ra có gì đó không ổn.

Người này cũng mặc quần tây áo sơ mi trắng giống Thẩm Túc Bắc, gương mặt trông cũng có sáu phần tương tự với Thẩm Túc Bắc, nhưng tổng thể lại khiến cho người khác cảm thấy cũng rất khác nhau.

Thẩm Túc Bắc là con chim ưng non đã được chứng kiến trời cao biển rộng, sinh ra trên đỉnh núi lớn hơn cả biển mây, toàn thân mang theo một luồng sức mạnh không ai bì nổi, tuy chưa bay cao, nhưng tự có một thân kiêu ngạo từ trong xương cốt, ai cũng không bẻ được cánh của anh. 

Mà lúc này người ngồi dưới đất này như một con ch.ó hoang đi cướp thức ăn, khắp người vết thương chồng chất, lúc nhìn thấy người tuy vẻ mặt hung ác, nhưng trong ánh mắt kia lại tràn ngập sự sợ hãi.

Thấy người đối diện nói chuyện, người trên mặt đất tự nhiên là lùi lại gần Hà Tây một chút theo bản năng, rồi lại mãnh liệt phản ứng lại, cắn răng đứng lên.

Cậu ta vừa đứng lên, Hà Tây mới nhận ra người này thật sự không giống với Thẩm Túc Bắc, cậu ta còn cao và cường tráng hơn cả Thẩm Túc Bắc, người rất đen, môi gắt gao mím lại, nhìn giống như một tên ngốc, nhưng nhìn kỹ một lúc vậy mà lại khiến cho người ta có một loại cảm giác “Thành thật trung hậu”.

Cậu ta không phải Thẩm Túc Bắc, nhưng lại trông có sáu phần tương tự với Thẩm Túc Bắc.

Tim Hà Tây lại đập “Thình thịch” nhảy dựng lên, một loại linh cảm không tốt từ tận đáy lòng dâng lên, trực tiếp lên đến đỉnh đầu cậu, khiến đầu óc của cậu trở nên hỗn loạn.

Cậu tìm tới “Thẩm Túc Bắc”, hoàn toàn là vì trên sân thượng nhìn thấy khuôn mặt kia, kết quả bây giờ lại có hai người “Thẩm Túc Bắc”.

Vậy, hai Thẩm Túc Bắc này, ai mới là người trên sân thượng?

Tay Hà Tây nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, ngón tay của cậu cũng bắt đầu phát đau, nhưng quả thật một ý nghĩ hoang đường có khả năng tồn tại đang chiếm cứ trong đầu cậu… Người trước mặt cậu không phải mới là “Sát thủ Hoa Hồng” thật sự chứ?

“Đây là…” Cổ họng Hà Tây đau đớn, cậu dùng hết sức lực, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ khàn khàn: “Là thân thích sao?”

Đám người đối diện cười vang lên, Lý Nhị chanh chua bắt chước lời Hà Tây, học theo một tiếng: “Thân thích sao? Mày nói xem, mày là thân thích của ai?”

Môi của tên ngốc mím chặt hơn, sắc mặt đỏ bừng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cảnh tượng này giống như Hoàng Thế Nhân mang ác nô đến ức h.i.ế.p Dương Bạch Lao, Hà Tây khô khốc l.i.ế.m môi một cái, khàn giọng nói: “Họ hàng của Thẩm Túc Bắc vẫn còn dưới lầu, lát nữa thấy thì không tốt.”

Tuy không biết người này rốt cuộc là ai, nhưng bất kể nói như thế nào người này nhất định là họ “Thẩm”, ở trong nhà họ Thẩm đánh người nhà họ Thẩm thành như vậy, đám người này cũng không dám làm ầm ĩ nữa.

Tiếng người đối diện quả nhiên dừng lại, những người đó tao nhìn mày mày nhìn tao, có lẽ thấy Hà Tây xen vào, bọn họ cũng thuận thế nhượng bộ, Lý Nhị đứng đầu mở miệng nói: “Được, anh chịu thiệt một chút vậy, tao cho mày ngủ phòng này.”

Nói xong, Lý Nhị phất tay, đám người kia liền giải tán, trước khi giải tán, Lý Nhị còn quay đầu lại nói với Hà Tây: “Em dâu, lát nữa đến phòng anh chơi bài đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-29-1.html.]

Nói xong, Lý Nhị đi theo mấy người bạn vào một phòng ngủ.

Hà Tây gật đầu đồng ý.

Những người kia vừa đi, tên ngốc rõ ràng đã thả lỏng không ít, cậu ta hơi mờ mịt đứng tại chỗ, đầu tiên là cậu ta nhìn Hà Tây, lại nhìn cánh cửa nửa mở, do dự, rồi thăm dò đi vài bước về phía cạnh cửa.

“Này?” Hà Tây không biết cậu ta tên gì, nên chỉ có thể kêu một tiếng như vậy.

Đối phương mạnh mẽ quay người lại, một đôi mắt đề phòng nhìn chằm chằm Hà Tây.

“Để tôi giúp cậu băng bó.” Hà Tây vẫn còn một bụng lời muốn hỏi, sao cậu có thể để cho cậu ta chạy đi, cậu còn cố ý nói một câu: “Chờ tôi quay lại.”

Hà Tây quay đầu chạy xuống lầu hỏi bảo mẫu lấy thuốc tím rồi đi lên, lúc đi lên, tên ngốc kia vẫn ngây ngốc đứng ở hành lang.

“Sao cậu còn ở đây?” Hà Tây kinh ngạc hỏi.

Tên ngốc ngơ ngác sững sờ nhìn cậu, Hà Tây hỏi xong kịp phản ứng lại, trước khi cậu đi xuống đã nói một câu “Chờ tôi quay lại”, chủ ý của cậu là muốn để cậu ta vào phòng chờ, không ngờ tên ngốc này lại đứng không nhúc nhích dù chỉ một chút ở hành lang.

Trước kia cậu cũng không cảm thấy bản thân thông minh ở đâu, nhưng hôm nay xem như mới nhìn thấy cái gì là ngốc nghếch, cứ như vậy, trách không được bị người khác bắt nạt.

“Vào phòng đi.” Hà Tây đẩy cậu ta vào phòng ngủ của cậu ta.

Phòng này của cậu ta mới thật sự là phòng dành cho khách, chỉ có một cái giường và một cái móc áo, một cái nhà vệ sinh tự mang, đơn giản giống như là phòng khách sạn.

Não Cá Vàng team

Hà Tây để cho cậu ta ngồi, cậu đứng trước người cậu ta đơn giản nhìn thoáng qua vết thương, vừa rồi bị đánh không nặng, dùng nước rửa thoáng qua, rồi lại bôi chút thuốc tím là được, lúc Hà Tây bôi thuốc cho cậu ta, vừa bôi vừa hỏi: “Cậu tên là gì?”

Có lẽ Hà Tây quá nhu hòa, người vừa mới bắt đầu không nói một lời cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi… Tôi, tôi là Thẩm Diệu Đông.”

Lúc cậu ta nói chuyện có một chất giọng quê rất kỳ quái, đọc chữ một cách mơ hồ bất định, đọc ba chữ “Thẩm Diệu Đông” thành “Thận lắc đông”, sau khi đọc xong đại khái cậu ta cũng biết mình đọc không tốt, nên rất bất an nhìn thoáng qua Hà Tây, một thanh niên cao hơn một mét tám rụt vai cúi đầu, giống như là sợ Hà Tây mở miệng châm chọc.

Nhưng cậu ta vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hà Tây rất ôn hòa cười với cậu ta, cậu cũng không phải kiểu cười trong không cười mà lại giễu cợt, cũng không bới móc bắt nạt cậu ta, mà cậu nhẹ nhàng giúp cậu ta lau miệng vết thương, vừa lau vừa nói: “Sau này cậu không nên đánh nhau với bọn họ, có vấn đề gì thì đi tìm người lớn giải quyết, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn sẽ không không hiểu chuyện đâu.”

Người này nói chuyện, dáng vẻ cười rộ lên cũng rất dịu dàng, chân tay Thẩm Diệu Đông đột nhiên hơi luống cuống, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu tên là gì?”

“Hà Tây.” Hà Tây cúi đầu cười: “Hai chúng ta thật trùng hợp, cậu tên là Đông tôi tên là Tây.”

Hà Tây cười, Thẩm Diệu Đông cũng cười ngây ngô theo.

Có nụ cười này những lời kế tiếp dễ nói hơn nhiều, Hà Tây dễ dàng biết được thân phận và trải nghiệm của cậu ta.

Thẩm Diệu Đông sinh ra ở một thôn quê rất xa xôi, được một bà lão nuôi lớn, năm nay mười tám tuổi, cùng tuổi với Thẩm Túc Bắc, thú vị chính là, sinh nhật cũng là cùng một ngày, đều là ngày mai.

 

Loading...