Bạn Học Nhỏ - Chương 28.2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:11:12
Lượt xem: 14
Con chim sáo bên cạnh cậu vài năm nữa có thể g.i.ế.c người sao?
Không khác gì với việc bị người khác nhổ lông rồi nấu, phiền muốn chết!
“Cậu chủ, tới rồi.” Xe dừng lại, tài xế phía trước vội vàng xuống xe, lau mồ hôi mở cửa cho Thẩm Túc Bắc, sau khi Thẩm Túc Bắc xuống, thì Hà Tây cũng xuống xe, tài xế còn lặng lẽ liếc mắt nhìn họ.
Cậu chủ nhà họ Thẩm nhà bọn họ ánh mắt vẫn cao trên đỉnh đầu trước sau như một, nhìn ai cũng là dáng vẻ không thích phản ứng, hôm nay nghe Thẩm Túc Bắc cười xuyên suốt đoạn đường, tài xế cũng thấp thỏm nguyên đoạn đường, tiếp theo ông công phu mở cửa ra, đây vẫn là lần đầu tiên ông đánh giá chính diện Hà Tây.
Khác với trong tưởng tượng, người bạn học có thể chế trụ được cậu chủ nhà bọn họ này cũng không bộc lộ tài năng như trong tưởng tượng, cậu cũng không kiêu ngạo như cậu chủ, cả người yên tĩnh như một con mèo nhỏ, nhận thấy tầm mắt của tài xế, cậu còn ngẩng đầu lên rồi gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cả người viết ba chữ “Học sinh giỏi”.
“Học sinh giỏi” nhảy xuống xe, cậu bị mê hoặc bởi sự xa hoa chưa từng thấy này.
Trước đây Hà Tây đã nghe nói nhà họ Thẩm có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy.
Lúc đó họ đang ở trước biệt thự bên cạnh “Vườn hoa trong thành phố” của thành phố A, vườn hoa trong thành phố là vườn hoa tư nhân, không mở cửa cho người ngoài, nhưng rất có danh tiếng ở thành phố A, chiếm diện tích cực rộng, suối phun hay núi giả đều có, còn có một mảnh biển hoa không nhìn thấy đầu, cái loại biển hoa mà nam nữ chính chạy trốn triền miên trong phim truyền hình đại khái chính là như vậy.
Ở chính giữa biển hoa còn có một biệt thự độc lập tọa lạc, bởi vì trời tối, hai bên biệt thự sáng đèn lên, biệt thự này được dựa theo lâu đài thời trung cổ để xây dựng, chợt nhìn thì giống như họ đang xuyên đến Châu Âu vậy.
Mà Thẩm Túc Bắc từ lúc xuống xe đã bắt đầu tỏ vẻ công tử nhà giàu, anh dẫn đám bạn đi về phía cửa nhà, vừa đi vừa thấp giọng giới thiệu với Hà Tây: “Đây là nhà của mẹ tôi, khi còn bé tôi sống ở đây, nhưng sau đó rất ít khi quay lại, lát nữa cậu theo tôi qua gọi người là được.”
Hà Tây đột nhiên nhớ tới Thẩm Túc Bắc khi đó ở trước cửa phòng bếp nhà anh đã nói “Dẫn cậu đi gặp mẹ chồng”, cậu nhất thời căng thẳng đến mức giấu mình đi trong đám người.
Đám người Thẩm Túc Bắc dẫn đến đều là người tinh ý, thấy Hà Tây như vậy, bọn họ cũng không quan tâm cái gì, giấu Hà Tây bên trong cùng, một đám người trùng trùng điệp điệp vào cửa.
Vào cửa biệt thự, bên trong chính là cảnh tượng đèn đuốc huy hoàng, đỉnh đầu được đốt đèn thủy tinh, bên vách tường được đốt nến, vừa đi vào chính là một phòng khách thật to, trên phòng khách có ghế sô pha, có vài người đang ngồi, đang nói chuyện phiếm vui vẻ, thấy đám con nít bọn họ trở về, trong đó có một người phất tay kêu lên: “Này? Đây không phải Túc Bắc sao, lại đây nói chuyện với dì đi.”
Dì?
Não Cá Vàng team
Hà Tây lặng lẽ nhìn một cái, từ trong khe hở bả vai người thiếu niên đơn bạc thấy được vài mảnh váy đỏ, nhưng chưa kịp nhìn rõ lắm, đã thấy Thẩm Túc Bắc không quay đầu lại mà đi thẳng lên tầng hai.
Không khí trong phòng khách ngưng lại trong chớp mắt, đám bạn phía sau Thẩm Túc Bắc phản ứng nhanh, mang theo Hà Tây một đường chạy lên tầng hai.
Tòa lâu đài cổ này tổng cộng có ba tầng, tầng hai là phòng dành cho khách, đám bạn này hiển nhiên đã từng tới đây, mỗi người đều có một phòng, bọn họ cười đùa chui vào phòng, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại Hà Tây và Thẩm Túc Bắc.
Thẩm Túc Bắc đi ở phía trước nhất, vừa rồi lúc ở phòng khách tầng một không nhìn ra, chờ đến khi hành lang yên tĩnh lại, khi chỉ còn lại hai người họ, Hà Tây mới từ trên sống lưng thẳng tắp của Thẩm Túc Bắc nhìn ra được mấy phần sắc bén.
Bước chân Hà Tây hơi dừng lại, mơ hồ nhận ra cảm xúc của Thẩm Túc Bắc thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-28-2.html.]
Từ lúc bắt đầu bước vào cánh cửa này, Thẩm Túc Bắc đã không còn cười nữa.
“Lại đây.” Thẩm Túc Bắc đi phía trước dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười hòa bình với Hà Tây: “Cậu ở trong phòng này, ở đây đợi một chút, buổi tối tôi tới đón cậu xuống ăn cơm, đêm nay ở lại đây đi.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Túc Bắc mở cửa phòng, dẫn Hà Tây đi vào, bản thân anh ngược lại không đi vào, mà đứng ở cửa, nói một câu với Hà Tây “Có chuyện gì thì cứ tìm bảo mẫu, hoặc là đi tìm bạn của tôi cũng được, tôi đi xuống trước một chuyến”, sau đó anh xoa đầu Hà Tây rồi rời đi, đi rất vội vàng, giống như đang có chuyện gấp phải đi làm.
Hà Tây chợt nhớ tới hai mảnh váy đỏ vừa nhìn thấy kia, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.
Quan hệ giữa Thẩm Túc Bắc và người nhà của anh còn kỳ lạ hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
Nhưng Hà Tây cũng không nghĩ quá lâu, cậu rất nhanh đã bị đồ vật trong phòng ngủ thu hút sự chú ý.
Căn phòng không lớn, một cái giường, một cái bàn học, trên bàn có máy tính, cửa sổ nửa mở, rèm cửa sổ màu trắng lay động theo gió, bên cạnh còn bày tủ quần áo, trong tủ quần áo còn có một ít quần áo thể thao.
Đây không giống như phòng dành cho khách, mà ngược lại giống như phòng ngủ của chủ nhà.
Dụ Hà Tây vào phòng ngủ của mình rồi còn nói dối đây là phòng dành cho khách là chuyện Thẩm Túc Bắc làm được, không chừng buổi tối anh còn muốn tới mạnh mẽ chen chúc trên một cái giường, Hà Tây cũng lười vạch trần anh, cậu hăng hái dạo qua hai vòng trong phòng.
Nhưng cậu chưa kịp dạo vài vòng, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Hình như có người đang cãi nhau, ngay bên ngoài cửa.
Chuyện này thật kỳ quái, ở trong nhà Thẩm Túc Bắc, đám bạn kia thoạt nhìn quan hệ vô cùng tốt, sao lại cãi nhau chứ?
Hà Tây kéo cửa nhìn ra bên ngoài, thì nhìn thấy có mấy người đang vây quanh chặn một người trước một cửa phòng, người đang bị vây quanh kia kịch liệt giải thích: “Đây là phòng của tôi, tôi vẫn luôn ở chỗ này!”
“Gì mà phòng của mày? Cái này gọi là phòng dành cho khách!” Người chặn cậu ta lại cười lạnh nói: “Đồ nhà quê từ nông thôn lên, thấy chút thứ tốt đã không đi nổi đường, biệt thự này đều là của Thẩm Túc Bắc, mày cũng xứng đáng ở đây sao?”
Người bị vây ở chính giữa hiển nhiên đã bị chọc giận, cậu ta giơ tay đẩy đối phương, mấy người xung quanh như chỉ chờ cậu ta ra tay, rồi mới ra tay, vòng người bên cạnh lập tức đánh trả, mỗi người đánh một cái, làm cho người trong cùng lăn xuống đất, vừa vặn lăn đến trước người Hà Tây đang mở cửa.
Hà Tây đang kinh ngạc, bất thình lình cúi đầu xuống, đối diện với gương mặt quen thuộc.
Đó là một khuôn mặt đầy sẹo.
Đám bạn này của Thẩm Túc Bắc cũng không phải người tốt lành gì, có lẽ bọn họ cố ý muốn làm cho cậu ta khó xử, nên khi ra tay chỉ tập trung đánh vào mặt, con mắt của người này sưng lên một cục lớn, dưới mũi mang theo máu, tuy cậu ta bị đánh nhưng cũng không nhận thua, lệ khí đầy người cũng không thể áp chế được, vừa ngẩng đầu lên, đối diện Hà Tây là một khuôn mặt rõ ràng, hung ác trước mặt.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt này, trong nháy mắt những sự bất an Hà Tây chôn dấu tận đáy lòng giống như núi lửa phun trào ra, cậu ngơ ngác nhìn người này, trong lúc hoảng hốt kêu lên một tiếng: “Thẩm Túc Bắc?”