Bạn Học Nhỏ - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:06:30
Lượt xem: 18
Trong hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến những tiếng chạy dồn dập, có người la hét ở phía sau, Hà Tây cũng không để ý tới, mở cửa rồi đóng cửa lại, Hà Tây mơ hồ trở về phòng, mơ hồ lên giường, đêm khuya yên tĩnh nằm trong chăn, cậu lại nghe thấy tim mình “bình bịch” “bình bịch” nhảy dựng lên.
Trong một khắc nào đó, cậu đột nhiên hít mạnh một hơi, xoay người một cái, đè trái tim xuống dưới.
Đừng nhảy nữa, nhảy nữa sẽ nhảy ra ngoài mất.
Cậu vùi đầu vào gối, quấn chăn lăn một vòng trên giường, trong đầu toàn là lời Thẩm Túc Bắc nói với cậu bên ngoài cửa sổ, anh về như thế nào chứ?
Cậu nói cậu mới không nhìn, sau đó hất cánh tay Thẩm Túc Bắc ra, Thẩm Túc Bắc nói là gì vậy? Thẩm Túc Bắc ôm cậu, nói nếu cậu không đi thì sẽ không buông tay, sau đó…
Sau đó thì sao?
Cậu đẩy Thẩm Túc Bắc ra, nhưng không đẩy ra được, cuối cùng…
Đầu óc Hà Tây vang lên tiếng ong ong, tâm loạn véo đùi mình, cậu nhéo một cái, tỉnh táo một lúc, rồi lại nghĩ một hồi, cậu nhéo thêm một cái, tỉnh táo lại một lúc, rồi lại nghĩ một hồi, cuối cùng cậu ôm chăn ngây ngốc ngủ thiếp đi.
Hà Tây mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Thẩm Túc Bắc kéo cậu lên giường, tắt đèn, kéo chăn lên, sau đó…
Sau đó vừa học tiếng chó sủa vừa lộn ngược.
Chúa ơi! Kinh quá! Bệnh hoạn! Không!
Hà Tây “A” một tiếng, đầu đầy mồ hôi nóng chảy ra ôm chăn ngồi dậy từ trên giường, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, là một ngày mới.
Hà Tây thở hổn hển lau mồ hôi, rồi ôm n.g.ự.c ngã xuống giường, là mơ, may mắn chỉ là mơ thôi.
Trong mơ mà cũng sốt ruột đến như vậy!
Hà Tây đập một cái xuống giường, ai muốn xem anh lộn ngược chứ! Đồ ngốc mới đến nhà anh!
Bị ác mộng tàn phá một đêm, Hà Tây mệt mỏi mặc quần áo vào, bắt đầu một ngày mới.
Trong ngày mới này, cậu cũng không nhìn thấy Thẩm Túc Bắc.
Bắt đầu từ buổi sáng đi học, mãi cho đến giữa trưa tan học, đều không có Thẩm Túc Bắc, giống như thoáng cái dường như anh đã biến mất khỏi thế giới của Hà Tây, lúc Hà Tây đứng ở cổng trường vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nhìn xung quanh vài lần, không thấy anh đâu, cậu chậm rãi đi về nhà, vừa mở cửa, trong nhà cũng không có ai.
Hà Tây l.i.ế.m môi, đóng cửa lại, tự mình làm một bữa cơm, lúc ăn cơm, cậu luôn theo bản năng nhìn về phía đối diện.
Ăn cơm xong, Hà Tây ngồi trên ghế sô pha trong nhà, nhất thời cậu có chút không biết làm gì.
Cậu làm gì cũng được, xem TV, nằm ngủ trưa, vẫn giống như trước kia, nhưng cậu làm gì cũng cảm thấy không được tự nhiên, xem TV muốn xem phim truyện anh hùng xạ điêu, Thẩm Túc Bắc đã xem đến tập thứ tư, ngủ trưa thì luôn cảm thấy sẽ có người tới sờ cậu, rõ ràng Thẩm Túc Bắc không có trong phòng, nhưng cậu lại cảm thấy Thẩm Túc Bắc chỗ nào cũng nhúng tay thẩm thấu vào cuộc sống của cậu.
Hà Tây ở nhà đợi, như là chịu đựng đến giờ tới trường, lúc đi học cậu cũng mất hồn mất vía, buổi chiều khi đến tiết thứ ba tan học cậu kìm lòng không đậu ra khỏi phòng học, chần chờ trước cửa phòng làm việc của chủ nhiệm.
Văn phòng chủ nhiệm lớp ở lầu hai, là một văn phòng lớn, bên trong có rất nhiều giáo viên, Hà Tây đứng ở một bậc thang, một tay sờ lên tay vịn, lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, ướt đẫm chỗ sờ tay vịn.
Bốn phía có tiếng bạn học đi cùng nhau xuống lầu đi toilet, có tiếng giáo viên kéo học sinh ra hành lang dạy dỗ, có tiếng bạn học nữ tụ cùng một chỗ nói nhỏ, nhưng Hà Tây đều không nghe thấy, bên cạnh cậu tựa như cách một tầng thủy tinh, âm thanh bốn phía đều quay xung quanh cậu, nhưng không chui được vào trong lòng của cậu.
Trong lòng cậu chỉ còn lại cảnh tượng tối hôm qua.
Tối hôm qua, dưới ánh trăng, ở trước cửa sổ, cậu không đẩy Thẩm Túc Bắc ra, sau đó da chạm da, khóe môi chạm lên mặt, bàn tay dán sau lưng, cậu kinh ngạc sợ hãi chạy trối chết, Thẩm Túc Bắc hô lên ở phía sau, là nhớ xin nghỉ thứ sáu, tối mai tan học anh sẽ tới đón cậu.
Nhớ xin nghỉ phép.
Hà Tây nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn một cái, bởi vì đang xuất thần, nên bất thình lình đụng phải một chỗ lồi nhỏ, đau đến mức khiến cậu run rẩy, rút tay về, cậu tỉnh táo lại.
Tiếng ồn ào bốn phía dần chui vào lỗ tai, đầu ngón tay có chút đau nhói, sắc mặt Hà Tây hơi thoáng trắng bệch.
Không ai biết chính xác hơn cậu đang nghĩ gì.
Cậu muốn xin nghỉ, muốn đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Túc Bắc, muốn chuẩn bị cho anh một món quà, muốn cùng ăn bữa tối dưới ánh nến với anh, xem phim, cậu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Cũng không biết rõ hơn cậu, cậu nghĩ về những thứ này đại diện cho cái gì.
Sắc mặt Hà Tây càng trắng hơn, cậu đột nhiên có chút khủng hoảng.
Từ lúc xuyên từ tương lai về hiện tại cậu cũng không cảm thấy sợ hãi quá nhiều, có lẽ là do đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, hoặc là vì trở lại cuộc sống vốn dĩ của mình, cậu chỉ cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn vô cùng hăng hái thay đổi tương lai, mặc kệ tương lai có mất khống chế đến cỡ nào, đều là bản thân cậu tự đi ra, cậu không sợ.
Nhưng hiện tại, người đối mặt với sự mất khống chế chính là bản thân cậu.
Giống như một tờ giấy có hai mặt, cậu nhìn thấy một mặt khác của bản thân.
Não Cá Vàng team
Cậu không biết mình phải bắt đầu từ khi nào, trước kia cậu chưa từng yêu đương, chỉ xem phim, hoặc là từ trên người bạn bè biết được, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cậu sẽ… Sẽ để ý Thẩm Túc Bắc.
Hà Tây không biết mình nên làm như thế nào, mọi thứ trước mắt đối với Hà Tây mà nói đều là ẩn số, nhưng cậu biết Thẩm Túc Bắc sẽ làm như thế nào.
Thẩm Túc Bắc chính là một con sói không có sự kiên nhẫn, anh nôn nóng mài móng vuốt chờ đợi Hà Tây rơi vào hố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-27.html.]
Nếu như cậu thật sự xin nghỉ, tương đương với việc tắm rửa mình thật sạch sẽ rồi dâng lên miệng Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc có thể cắt cậu thành tám miếng ăn từng miếng một, ăn hết cả xương cốt.
Quá nhanh, quá hung ác, khiến Hà Tây theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng nếu không xin nghỉ…
Trong xương Hà Tây như cất giấu một con sâu nhỏ, không ngừng xoay, n.g.ự.c cậu như có con nai con dùng sức giẫm, giẫm đến mức cả người cậu trở nên khô nóng.
Rốt cuộc là nên nghỉ hay không nghỉ?
Mắt thấy chuông học sắp reo, Hà Tây cắn răng, lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra.
Đi hay không thì giao cho ông trời vậy.
Cậu búng tay, tiền xu năm hào dạo qua hai vòng trên tay vịn, bị Hà Tây “Bộp” một cái chụp được.
Mặt chữ năm thì xin nghỉ, mặt hoa sen thì không xin nghỉ.
Bàn tay Hà Tây gắt gao ấn đồng xu, sau đó cẩn thận từng li từng tí xốc bàn tay lên, giống như là xốc la bàn vận mệnh lên, ngay cả hít thở cũng chậm lại vài phần.
Bàn tay từ từ xốc lên, hoa sen màu đồng vàng lặng lẽ hiện ra, Hà Tây ngơ ngác nhìn vài giây, rồi lại đậy chặt lại, nhấc ra xem, vẫn là hoa sen.
Mặt hoa sen là không xin nghỉ.
Hà Tây mím môi siết chặt đồng xu, cất vào túi, không nói một lời đi xuống bậc thang.
“Hà Tây!”
Lúc xuống cầu thang trở về lớp, Hà Tây bất thình lình đụng phải chủ nhiệm toán lớp bọn họ, một ông già mập mạp, đang cười híp mắt chào hỏi với cậu: “Sao em lại chạy đến lầu hai? Tìm tôi có việc sao?”
Lúc ấy trong đầu Hà Tây không xoay chuyển được, bị chủ nhiệm lớp hỏi, cậu hơi sửng sốt sau đó nói thẳng một câu: “Em muốn xin nghỉ.”
Hai chữ “Xin nghỉ” vừa thốt ra, đầu óc Hà Tây ong lên một cái, sao cậu lại nói lời trong lòng ra chứ!
“Xin nghỉ?” Ông nhướng mày, “À” một tiếng nói: “Là vì chuyện đi tham gia thi đấu thơ à? Tôi nghe bạn học lớp bên cạnh nói muốn mời phải gần nửa tháng, em đã chuẩn bị hành lý xong chưa, đã nói với người nhà chưa? Đặt vé mấy giờ rồi, em có thể đi cùng bạn học lớp bên cạnh, em vẫn còn chưa trưởng thành đâu…”
Ông nói chuyện không ngừng, vừa nhắc nhở vừa lôi kéo Hà Tây về văn phòng, ký giấy xin nghỉ cho Hà Tây, rồi lại đưa Hà Tây ra khỏi văn phòng, chuông lên lớp vừa reo, ông đã nhanh chóng bảo cậu quay về lớp.
Vẻ mặt Hà Tây hoảng hốt nắm lấy giấy xin nghỉ, đi thẳng vào lớp, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, cậu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Cậu đã xin nghỉ, không chỉ một ngày, mà là khoảng hai tuần.
Vậy ngày mai cậu có muốn đi hay không?
Cậu vốn không muốn xin nghỉ, Hà Tây nhéo đồng tiền xu trong túi, muốn, nhưng cơ duyên xảo hợp xin nghỉ, nếu không đi thì cũng không tốt lắm, nhưng nếu đi thì… Lại có vẻ quá chủ động.
Tiết học này, Hà Tây vò đầu bứt tai, trong túi như đang cất một quả b.o.m nhỏ, cậu ngồi không được an ổn, cho đến sau khi tan học, thật sự không còn cách nào khác, Hà Tây mới tìm được lớp phó đang thu dọn sách vở.
Lớp phó là một cô bé yếu đuối, lúc nhận giấy xin nghỉ của Hà Tây còn rất kinh ngạc: “Cậu muốn đi đâu vậy? Nghỉ lâu như vậy sao.”
“Tham gia thi đấu.” Hà Tây l.i.ế.m môi, nhẹ giọng nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Giấy xin nghỉ của lớp họ đều được bảo quản trong tay lớp trưởng, nếu có giáo viên hỏi tới, lớp trưởng sẽ đến giải thích, bản thân Hà Tây chính là lớp trưởng, cậu đi rồi, nên chỉ có thể đưa giấy xin nghỉ cho lớp phó.
“Tớ biết rồi, tớ sẽ nói với giáo viên.” Lớp phó cười cầm lấy cặp, quay đầu bước đi.
Vừa rồi hai người trò chuyện được mấy câu, bạn học trong lớp đều đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại có phòng học trống rỗng.
Trên bảng đen vẫn còn một đề chưa giải xong, sách vở trên bàn nửa mở, ghế dựa của bạn học nghiêng về phía cửa, tất cả đều tươi mới như vậy, Hà Tây đứng trước chỗ ngồi của lớp phó, đột nhiên trong tim cậu vọt lên một sự nhiệt tình, dâng trào xông lên đầu óc cậu, nhấn chàm lý trí của cậu, rồi một đường vọt tới lòng bàn chân, dẫn cậu ra khỏi phòng học, đi ra hành lang, đi về phía cổng trường.
Bên ngoài trời đã dần trở tối, hôm nay thời tiết rất tốt, còn có thể nhìn thấy nhật nguyệt* cùng ngày, mặt trời lặn ở chỗ phía tây nhất, cố gắng tỏa ra hào quang màu vàng cam, khiến đám mây cũng hiện ra ánh sáng màu vàng, ánh trăng treo ở cực đông, tròn vo, giống như cái đĩa màu trắng nhạt, bầu trời phía xa xa đã tối xuống, một mảnh màu lam đậm.
*Nhật nguyệt: mặt trời và mặt trăng.
Ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, mấy nam sinh chờ ở cổng trường, đang tụ lại cùng một chỗ đùa giỡn, bên cạnh có mấy chiếc xe đang đậu, hiển nhiên là chờ ở đây, có một bạn học trong lúc vô tình nhìn vào trong trường, sau khi nhìn thấy Hà Tây vội vàng đụng bạn học bên cạnh.
Mấy bạn học nam vội vàng cười vang tránh ra, giống như chúng tinh củng nguyệt* đẩy người kia ra.
*Chúng tinh củng nguyệt: ánh sao vây quanh ánh trăng.
Người ở giữa mặc một thân âu phục áo sơ mi trắng quần đen, ăn mặc rất đứng đắn, giống như một thiếu gia nhà giàu, thân hình kia cao ngất, nhưng khi vừa nhìn thấy Hà Tây, làn da nhã nhặn rất vất vả mới kéo ra được lập tức bị cười đến nứt ra, từ phía xa xa nhướng mày cười với Hà Tây, một sự nhiệt tình phóng đãng từ trong mặt tràn ra, một đường vui mừng chạy tới chỗ Hà Tây.
Được!
Anh em bốn phía nhìn nhau, đều ngầm hiểu mà nở nụ cười.
Cậu chủ Thẩm mở màn.