Bạn Học Nhỏ - Chương 26.2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:01:35
Lượt xem: 28
Hà Tây và Thẩm Túc Bắc nhìn nhau, Thẩm Túc Bắc khẽ lắc đầu, ý là anh cũng không biết, xem ra ý muốn làm luật sư là do cậu ấy tự nghĩ.
Bây giờ Lâm Hạnh vẫn chưa biết luật sư là do Thẩm Túc Bắc tìm, Hà Tây và Thẩm Túc Bắc cũng không đề cập chuyện này với cậu ấy, miễn để Lâm Hạnh cảm thấy thiếu nợ họ quá nhiều, cậu ấy vẫn tưởng rằng là do cảnh sát sắp xếp cho cậu ấy.
Nhưng như vậy cũng tốt, Thẩm Túc Bắc tìm luật sự chắc chắn là tin được, Hà Tây rất yên tâm, đặt trong lòng anh mấy chuyện này đều sẽ được giải quyết, trong lòng Hà Tây vui vẻ, gắp một miếng thịt lớn lên ăn.
Bữa cơm này ăn trong một tiếng, lúc sắp ăn xong Thẩm Túc Bắc đi ra ngoài để nghe điện thoại, bỏ lại hai người Hà Tây và Lâm Hạnh chờ đợi.
“Không phải cậu ấy lén đi tính tiền rồi chứ?” Lâm Hạnh ngậm ống hút coca, cười híp mắt nói: “Trước kia tớ có đi dạo phố với chị em, bạn trai của họ đều ra ngoài tính tiền, còn xách túi cho tụi nó nữa.”
Hà Tây bị Lâm Hạnh nói khiến mặt nóng lên, cậu vội vàng lắc đầu nói “Không phải”, Lâm Hạnh ngược lại vẫn trêu chọc cậu, cậu ấy nói “Không ngờ Thẩm Túc Bắc cũng có lúc săn sóc như vậy”, Hà Tây ngoài miệng không nói lời nào, nhưng trong lòng mắng sự cay nồng của nồi lẩu rồi quay lại, cay đến nỗi lòng bàn tay cậu cũng đổ mồ hôi, mặt cũng đỏ theo, cậu cuối cùng cũng ngồi không yên, cầm lấy áo khoác muốn đi ra ngoài.
Lâm Hạnh cười ha ha đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả hai người mới đi tới cửa, đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
Não Cá Vàng team
Vẻ mặt nhân viên phục vụ đề phòng, coi hai người họ như muốn trốn hóa đơn: “Hai người vẫn chưa tính tiền.”
Hà Tây và Lâm Hạnh nhìn nhau, vẫn là Lâm Hạnh phản ứng trước, cậu ấy cười khanh khách đến không thở nổi, cậu ấy vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta đều đánh giá cao Thẩm Túc Bắc rồi.”
Hà Tây bị cậu ấy cười, da mặt căng thẳng, cậu vội vàng thanh toán, vừa tính tiền vừa phản bác lại: “Tớ không nghĩ như vậy mà, chỉ là quên tính tiền thôi.”
Lâm Hạnh cười cậu: “Đúng đúng đúng, cậu chỉ là nhất thời quên thôi, nhìn xem, người ta nhắc nhở một chút mà cậu đã nhớ ra rồi.”
Vành tai Hà Tây cũng bắt đầu đỏ lên, cậu mím môi không nói lời nào, đúng lúc này Thẩm Túc Bắc từ bên cạnh gọi điện thoại quay trở lại, anh nhướng mày hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Lâm Hạnh mới hòa hoãn lại tiếng cười thì nó lại muốn vọt lên, Hà Tây hung hăng cho Thẩm Túc Bắc một ánh mắt xem thường, cậu không nói chuyện, đi theo Lâm Hạnh.
Thẩm Túc Bắc không rõ nguyên do, anh hơi có vẻ kinh ngạc đi theo phía sau hai người.
Lúc Hà Tây và Thẩm Túc Bắc đưa Lâm Hạnh về khách sạn đã là hơn bảy giờ tối, lúc đó là tháng mười, trời thành phố A dần trở lạnh, bảy tám giờ một trận gió lạnh thổi lên, thổi đến người run rẩy.
Hà Tây vẫn không nói chuyện với Thẩm Túc Bắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị đi về, nếu là trước kia, Thẩm Túc Bắc đã sớm tiến lại bóp eo cậu, ôm vai cậu, xoa tóc của cậu, nhưng hôm nay anh vẫn không có phản ứng gì, đều đã đi tới cửa nhà cậu rồi, mà Thẩm Túc Bắc cũng không sáp lại cậu.
Tên đầu têu lưu manh này đổi tính rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-26-2.html.]
Hà Tây lẩm bẩm trong lòng, nhưng cũng không quay đầu lại, cậu một đường đi về phía cửa nhà, mắt thấy sắp đi tới cửa nhà, Thẩm Túc Bắc phía sau cuối cùng cũng đi tới, trên tay trở nên căng thẳng, là Thẩm Túc Bắc phía sau dựa vào, nắm chặt lòng bàn tay cậu.
Hà Tây rút về lại một chút, nhưng không rút về được, tay Thẩm Túc Bắc to, lại nóng, cầm lấy đầu ngón tay tinh tế của Hà Tây ma sát, vừa ma sát vừa đứng lại.
Hai người đứng bên cạnh cửa sổ nhà Hà Tây, trên đỉnh đầu có ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống, trong công viên còn có một ông lão đang quất roi, gió thổi vù vù, thời tiết rất lạnh, nhưng họ ở chỗ khuất gió, nên trái lại không có gió thổi qua, chỉ là lòng bàn tay Thẩm Túc Bắc quá nóng, khiến Hà Tây cũng nóng lên.
“Tối nay tôi không thể ở lại đây.” Thẩm Túc Bắc kéo cậu đứng dưới cửa sổ, thấp giọng nói chuyện với cậu.
Hà Tây nhíu mày, kéo tay của mình lại, một bên kéo một bên nói: “Cậu đi đâu, quay về ký túc xá của trường để dưỡng thương sao?”
Thẩm Túc Bắc không buông tay, Hà Tây vừa kéo, tay của anh cũng di chuyển theo, cánh tay lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn giống như Hà Tây đang làm nũng.
“Về nhà tôi.” Thẩm Túc Bắc khẽ nhếch miệng, trong lòng tự nhủ bạn học nhỏ vẫn rất mang thù, lừa gạt cậu một lần đã muốn bị lật cả sổ sách, cũng không biết có bị ghi vào sổ sách nhỏ hay không, nếu như bị ghi vào, Hà Tây đại khái sẽ vẽ cho anh một cái “x” thật to.
Lông mày Hà Tây càng nhíu chặt hơn, vừa vặn vừa nói: “Cậu muốn về thì về đi, nói với tớ làm gì.”
Hai người đứng trước cửa sổ, đầu Thẩm Túc Bắc càng ngày càng thấp, ánh trăng hội tụ thành một màng sa phát sáng mỏng, xoay quanh hai người họ, mọi thứ bốn phía đều bị ánh trăng ngăn cách.
Trong một không gian nhỏ bé chỉ còn lại hai người họ, ngay cả không khí cũng không có, Hà Tây cảm thấy bản thân mình cũng không hít thở nổi nữa, cổ họng cậu khô khốc, trơ mắt nhìn Thẩm Túc Bắc càng ngày càng gần.
Cuối cùng, đầu Thẩm Túc Bắc chạm vào trán Hà Tây, khoảng cách chỉ cách Hà Tây một sợi tóc, lúc anh nói chuyện giọng nói cũng có thể phun đến trên trán Hà Tây, anh hỏi Hà Tây: “Vậy ngày mốt cậu có tới hay không?”
Hà Tây bị hơi thở của anh phun đến choáng váng, cậu vẫn luôn cảm thấy mảnh da nhỏ trên trán kia đang nóng lên, vừa ẩm vừa nóng, cậu muốn đưa tay nắm một chút, nhưng tay cậu vừa cử động, tay Thẩm Túc Bắc đã siết chặt lại, không cho cậu động đậy.
Có lẽ Thẩm Túc Bắc cho rằng cậu lại muốn rút tay chạy, anh nhíu mày, trực tiếp bước về phía trước một bước, Hà Tây bị buộc lùi về phía sau hơn nửa bước, sau lưng “Bộp” một cái đụng vào tường, đại khái cảm thấy Hà Tây không còn chỗ chạy nữa, Thẩm Túc Bắc rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hà Tây, khàn giọng hỏi: “Cậu có tới hay không?”
Tư thế hỏi này của Thẩm Túc Bắc rất có một loại cảm giác “Cậu dám nói một chữ không tôi sẽ hôn c.h.ế.t cậu ngay tại chỗ”, Hà Tây rất lâu không trả lời, anh hơi nóng nảy, nhưng lại sợ dọa Hà Tây, kìm nén sự nóng nảy dỗ dành nói: “Lúc này là thật, không lừa cậu.”
“Gì cơ?” Lúc này Hà Tây mới phục hồi tinh thần lại: “Cái gì là thật?”
“Con chó nhà tôi.” Thẩm Túc Bắc nâng tay phải không nắm của Hà Tây lên, khoa tay múa chân trên không trung, trong nháy mắt hiện lên ánh sáng đắc ý nào đó: “Nó thật sự sẽ lộn nhào.”
Hà Tây: … Anh đắc ý cái rắm gì vậy?