Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 26.1

Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:00:53
Lượt xem: 21

“Sau đó vào bếp rửa nồi!” Hà Tây tựa như thiếu nữ bị địa chủ đùa giỡn, đánh cũng đánh không lại mà mắng cũng mắng không được, cậu không nhịn được nữa bỏ đũa lại, đứng dậy vào nhà bếp cầm cái nồi bị Thẩm Túc Bắc đốt đen để trút giận.

Thẩm Túc Bắc có thể khiến cậu bỏ chạy, anh tiến tới kéo cậu lại ôm một cái, tiếp tục đùa giỡn lưu manh với Hà Tây, Hà Tây giơ cánh tay oán hận anh, hai người đang ồn ào ở trong nhà bếp, thì điện thoại Thẩm Túc Bắc đột nhiên vang lên.

Hà Tây gian nan rửa nồi, đẩy anh ra: “Đi nghe điện thoại đi.”

Lúc này Thẩm Túc Bắc mới quay lại nghe điện thoại, nhưng nghe điện thoại anh cũng không chịu đi, anh dựa vào cửa nhà bếp gọi điện thoại.

Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, nụ cười trên mặt Thẩm Túc Bắc dần dần không còn nữa, anh dựa vào tường nhà bếp, trên mặt từ từ trở thành khuôn mặt không chút thay đổi.

“Con không có thời gian.” Anh không hề nhìn Hà Tây nở nụ cười, hơi cúi đầu, giọng nói cũng càng lạnh lùng hơn: “Mẹ cứ bận việc của mẹ đi, không cần để ý đến con.”

Hà Tây đang rửa nồi, tiếng nước chảy và dây thép ma sát vào nồi, Hà Tây vừa nhìn lén vừa rửa, rửa được một nửa, cậu thấy Thẩm Túc Bắc quay đầu đi ra khỏi nhà bếp, đến phòng khách gọi điện thoại.

Cũng không biết là ai gọi tới.

Hà Tây nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cậu lặng lẽ đóng vòi nước lại.

Không có tiếng nước, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Túc Bắc trong phòng khách.

“Con đã nói là con không có thời gian… Không phải đang nổi giận với mẹ… Con không thích nhiều người…”

Trải qua sự yên lặng rất lâu, Hà Tây nghe thấy bên kia phòng khách truyền đến một tiếng: “Được rồi.”

Hà Tây vội vàng xoay vòi nước, tiếp tục rửa nồi.

Não Cá Vàng team

Thẩm Túc Bắc rất nhanh đã từ phòng khách quay lại, trở lại cửa nhà bếp tiếp tục nhìn Hà Tây rửa nồi, Hà Tây đầu cũng không ngẩng lên một chút, cậu hết sức chuyên chú rửa nồi.

Rửa nồi đến lần thứ ba mươi hai, Thẩm Túc Bắc lên tiếng: “Hà Tây, đêm tình nhân của chúng ta có thể sẽ phải ngâm nước nóng.”

Hà Tây cũng không ngẩng đầu lên, càng dùng sức rửa nồi hơn, cậu dùng hành động để biểu đạt sự khinh thường của mình… Ai muốn trải qua đêm tình nhân với anh chứ!

“Mẹ tôi vừa mới gọi điện cho tôi, nói ngày mốt sinh nhật tôi muốn chúc mừng tôi một chút, bà ấy định mời vài người khách đến nhà, nên tôi không thể cùng cậu đi xem phim rồi.”

Thẩm Túc Bắc lại đưa tay sờ eo Hà Tây: “Cậu đến nhà tôi dự sinh nhật được không? Tôi dẫn cậu đi gặp mẹ chồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-26-1.html.]

Hà Tây lắc hông tránh, vừa hất nước lên người anh: “Mẹ chồng ai? Tớ không đi.”

Thẩm Túc Bắc bị hất lên mặt, anh híp mắt trốn: “Lúc trước cậu đã đồng ý với tôi rồi.”

Hà Tây không nói lời nào, Thẩm Túc Bắc chỉ vào vết thương trên trán của mình: “Tôi chịu vết thương này vì ai chứ? Tối hôm qua sợ cậu nằm ở phòng khách bị muỗi cắn nên tôi còn ôm cậu vào phòng ngủ, sao cậu trở mặt lại không nhận tôi nữa?”

Động tác rửa nồi của Hà Tây dừng lại, cậu quay mặt sang nhìn Thẩm Túc Bắc: “Đến đó tham gia à?”

“Nhà tôi.” Trong lòng Thẩm Túc Bắc nhất thời nở hoa, anh không hề nhận ra cái hố trong lời nói của Hà Tây, một tay nhận lấy chiếc nồi trong tay Hà Tây, anh lặng lẽ đi tới bên cạnh Hà Tây: “Nó ở ngay vườn hoa trung tâm thành phố, nhà tôi còn nuôi một con chó, nó còn có thể lộn ngược nữa, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu xem.”

“Vậy sao?” Hà Tây cười lạnh một tiếng, ném dây thép đi, một tay chống lên bồn rửa chén, nhấc chiếc cằm nhỏ lên, đưa tay ấn cả người Thẩm Túc Bắc lên tường, cậu cắn răng nghiến lợi hỏi: “Không phải nhà cậu đã dọn đi rồi sao? Nhà cũng bán rồi, cậu cũng không có đất để ở, còn phải ở ký túc xá của trường, nhà này lại ở đâu ra vậy?”

Cậu chủ Thẩm bị thẩm vấn, một bụng lời muốn nói đều bị chặn lại.

Đây thật đúng là tự đập đá vào chân, lần đầu Thẩm Túc Bắc hiểu được cái gì là nói nhiều tất lỡ lời, gió lớn lóe đầu lưỡi.

Thẩm Túc Bắc tự biết đuối lý, anh xoa mũi, có thể coi như là để cho Hà Tây yên tĩnh lại rửa xong nồi.

Buổi chiều Hà Tây không đi học, cậu đến chỗ cảnh sát lấy khẩu cung xong, lúc lấy khẩu cung xong về nhà đã hơn bốn giờ, Thẩm Túc Bắc thấy Hà Tây vẫn không để ý tới anh, anh nói Lâm Hạnh thật sự đã chuyển ra ngoài, muốn mời Lâm Hạnh về nhà họ ăn cơm, Hà Tây đối với Lâm Hạnh luôn có vài phần mềm lòng, nên cậu gật đầu đồng ý, xem như tha cho Thẩm Túc Bắc.

Nhưng Hà Tây không dẫn Lâm Hạnh về nhà mình, miễn để Lâm Hạnh hiểu lầm họ “ở chung”, hơn nữa, nhà bếp nhà họ bây giờ cũng không nấu cơm được, cậu nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát mang Thẩm Túc Bắc và Lâm Hạnh ra ngoài ăn lẩu.

Gần nhà họ có một trung tâm thương mại tên là “Vạn Thái”, bên trong có một quán lẩu, có thể nói là vô cùng ngon, gần như mỗi ngày đều chật ních, ba người họ tới sớm, nên không phải xếp hàng, trực tiếp vô ăn.

Nồi lẩu là nồi lẩu uyên ương, bên trắng thì là rau chần, bên đỏ thì cho một lớp thịt bò béo vào, thịt bò cuộn béo gầy đan xen nóng lên trong nồi lẩu đỏ, vớt lên, lăn một vòng trong nước sốt đã pha xong, côn trùng tham ăn cũng nhô ra.

Trước kia Hà Tây rất thích miếng này, chỉ có điều sau khi Vạn Thái bị phá bỏ rời đi chỗ khác, cậu không bao giờ được ăn nữa.

Ăn xong, Hà Tây đưa Lâm Hạnh về, hiện giờ Lâm Hạnh ở khách sạn, chờ đến cuối tuần này sau khi mọi chuyện kết thúc Lâm Hạnh sẽ đi học.

Lúc ăn, Thẩm Túc Bắc còn hỏi qua cậu ấy có muốn chuyển trường hay không, nhưng bị cậu ấy từ chối, họ hàn huyên vài câu về vụ án, Thẩm Túc Bắc tìm luật sư bắt tay vào chuẩn bị, chờ đến lúc ra tòa có thể còn cần Thẩm Túc Bắc và Hà Tây làm chứng, ngoại trừ Châu Cường, ba mẹ Châu Cường cũng chạy không thoát, chứng cứ vô cùng xác thực, một s.ú.n.g trúng ba con chim.

Lúc Lâm Hạnh nói tới những thứ này, cả người như đang phát sáng.

“Anh luật sư nói với tớ là cậu ta sẽ ngồi tù.” Lâm Hạnh cắn đũa, trong mắt như cất giấu ngôi sao: “Anh ấy đồng ý giúp tớ lên đại học, sau này tớ cũng định thi vào khoa luật, làm luật sư.”

 

Loading...