Bạn Học Nhỏ - Chương 25.2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:56:06
Lượt xem: 20
Sợi dây đàn căng thẳng của Hà Tây thoáng cái buông lỏng, không biết là cậu thở phào nhẹ nhõm hay là có chút thất vọng, cậu trà trộn trong đám đông đi về nhà, lúc đi đường cậu bước đi rất nhanh, như muốn bay lên, nhưng lúc đi đến cửa nhà cậu lại đột nhiên do dự.
Khoảng cách từ cổng tiểu khu về đến nhà dường như trở nên vô cùng ngắn, cậu đi được vài bước thì dừng lại, Hà Tây đi tới đi lui trước cửa đơn, trong lúc nhất thời cậu không dám đi vào.
Cậu lập tức nhìn thấy Thẩm Túc Bắc, cậu nên nói cái gì đây?
Tớ về rồi à? Làm như chồng đi công tác về vậy, lỡ như Thẩm Túc Bắc lại đùa giỡn lưu manh với cậu thì phải làm sao bây giờ.
Hà Tây ôm một bụng có nên hay không, cậu nán lại cửa tòa nhà đơn trong chốc lát, đang lúc cậu cố lấy can đảm để đi vào, thì cửa tòa nhà đơn đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên ôm thủy tinh đi ra từ bên trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mẹ của con ơi, người thanh niên này.”
Cửa tòa nhà đơn vừa mở ra, một mùi ớt xông thẳng vào mũi Hà Tây, nhà ai đây? Nấu ăn hay đánh b.o.m vậy? Hà Tây thò đầu ra nhìn… Đúng là cửa nhà anh đang mở!
Hà Tây cả kinh, vội vàng nhấc chân chạy tới, vào cửa đã thấy, khá lắm, trong nhà bếp cuồn cuộn khói đặc, ngay cả phòng khách cũng lượn lờ sương khói, Thẩm Túc Bắc bưng một cái nồi, anh vừa ho vừa xúc, vừa xúc vừa ho, đang phân cao thấp với nồi đồ ăn tối, hồn nhiên không biết Hà Tây đã trở lại.
“Thẩm Túc Bắc? Cậu làm gì vậy?” Hà Tây đứng phía sau, lấy tay bịt mũi gọi.
Thẩm Túc Bắc sặc đến mức chảy nước mắt, đều đã như vậy, cậu chủ Thẩm vẫn không chịu thua, anh khoát tay nói: “Tôi đang nấu cơm! Cậu ra phòng khách ngồi đi, chờ tôi bưng đồ ăn ra ngoài rồi ăn cơm!”
Não Cá Vàng team
Nấu ăn? Tổ tông này phá nhà thì có.
Thẩm Túc Bắc vừa dứt lời, cái nồi trong tay “Rào” một cái bốc cháy!
“Cẩn thận!” Hà Tây mới đi lên phía trước một bước, thì chợt nghe “leng keng” một tiếng vang thật lớn, Thẩm Túc Bắc bị nhân gian khói lửa này dọa cho luống cuống tay chân, còn cái nồi đang cháy trong tay anh rơi xuống đất, ngọn lửa lan đến chân Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc chật vật nhảy dựng lên để trốn, đạp lên khoảng không, “Phù phù” một chút rồi ngồi xuống dưới đất!
Nhìn xem, đường đường là cậu chủ Thẩm, làm cái nồi thành cái dạng gì rồi kìa!
Hà Tây nhìn phụt cười một tiếng.
Thẩm Túc Bắc nghe thấy tiếng cười, anh mãnh liệt quay đầu lại, môi mím chặt, một tay Hà Tây che miệng lại, không để mình cười ra tiếng.
Bình dấm chua trên bếp cũng đổ, đường dây trong bếp cũng đã cũ rồi, Hà Tây đi tắt công tắc điện trước, lại đi tắt gas, Thẩm Túc Bắc hết sức chuyên chú đối phó với cái nồi lớn kia, hai người vật lộn nửa ngày, làm đến mặt xám mày tro, Hà Tây mới bận rộn xong, mệt không chịu được, cậu thuận thế trực tiếp ngồi xuống dưới đất.
Trên mặt Thẩm Túc Bắc không biết lúc nào đã bị bôi đen một mảng lớn, anh cũng không biết, khuôn mặt đen tuyền, nâng cái cằm mạnh mẽ đẹp trai lên, giọng nói cứng rắn: “Không phải tôi bảo cậu về phòng khách ngồi sao, tôi có thể xử lý được mấy chuyện này.”
Bình thường Thẩm Túc Bắc lấy khuôn mặt hai năm tám vạn nói thì còn hợp với tính tình của anh, nhưng hiện tại mặt Thẩm Túc Bắc bị bôi đen như con mèo hoa nhỏ, một chút lực uy h.i.ế.p cũng không có, Hà Tây lại nhịn không được phụt cười một tiếng, cậu lôi kéo tay áo Thẩm Túc Bắc đứng dậy: “Tớ chậm lại nửa bước, mà cậu đã tự bôi đen chính mình rồi.”
Hà Tây chỉ là muốn mượn sức lực của Thẩm Túc Bắc để kéo mình lên, ai ngờ cậu vừa đưa tay kéo, Thẩm Túc Bắc đã trực tiếp thuận thế ngồi xổm xuống, anh bày ra một khuôn mặt không có biểu cảm gì, anh ngồi xổm trước người cậu nhìn cậu.
Phóng to khuôn mặt đen thui kia lên, quả thật khôi hài như một tên ngốc xui xẻo trong phim, Hà Tây đề khóe miệng xuống, đưa tay lau cho Thẩm Túc Bắc một cái: “Cậu xem cậu bẩn như này, được rồi, cái nồi này hỏng rồi, đừng nấu cơm nữa, để tớ đi nấu mì ăn liền ăn, cậu đi tắm đi.”
Thẩm Túc Bắc đại khái là cảm thấy mất mặt, anh mím môi không nói một lời, lúc Hà Tây đưa tay anh hơi nghiêng mặt một chút, nhưng rất nhanh quay lại, sau khi để Hà Tây tùy ý lau hai cái, anh tự đứng lên rồi đi tới phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-hoc-nho/chuong-25-2.html.]
Mắt thấy Thẩm Túc Bắc đi rồi, Hà Tây bật cười đơn giản thu dọn lại nhà bếp một chút, lấy hai hộp mì ăn liền từ trong ngăn tủ ra, trong nhà bếp không có chỗ ăn, Hà Tây mang mì đến phòng khách nấu, vừa nấu mì vừa kéo cửa sổ ra.
Vừa mở cửa sổ ra, gió lạnh chui vào trong nhà, Hà Tây bất thình lình cúi đầu, thì nhìn thấy cửa sổ thủy tinh sạch sẽ.
Cậu hơi dừng lại, nhớ tới người công nhân ôm thủy tinh vừa rồi.
Sau khi thủy tinh nhà anh bị vỡ, Hà Tây vẫn không tìm được thời gian rảnh tìm người đến đổi, xem ra là Thẩm Túc Bắc đã tìm người đến thay.
Hà Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà bếp, bên trong vẫn còn khói chưa tan, cậu quay người lại, lặng lẽ lấy tay đụng vào thủy tinh kia.
Thủy tinh được mặt trời sưởi ấm, đầu ngón tay Hà Tây dán lên phía trên, trong thoáng chốc Hà Tây cảm thấy n.g.ự.c cậu chỗ nào cũng khảm thủy tinh, thay cậu chắn gió chắn mưa, chỉ có ánh mặt trời có thể xuyên vào.
Khi Thẩm Túc Bắc tắm rửa phá lệ rất phiền phức, trên người anh toàn là vết thương, muốn để Hà Tây vào hỗ trợ lau người, nhưng Hà Tây sống c.h.ế.t cũng không đi vào, nên anh tự mình sờ soạng lung tung một lượt, nhanh chóng lau người sạch sẽ, mặc quần áo của Hà Tây, rồi đi ra.
Hà Tây vừa vặn nấu xong hai bát mì ăn liền.
Lúc Thẩm Túc Bắc đi ra, anh nhìn thấy Hà Tây đang bẻ ngón tay tính thời gian để ăn mì, dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc kia, sững sờ làm ra mùi vị đang hẹn giờ, giống như chỉ cần vài giây buổi tối, thì mì sẽ không ngon, khiến người ta trống rỗng nhiều thêm vài phần chờ mong.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Hà Tây ngẩng đầu lên từ phía sau bàn trà, vừa nhìn thấy Thẩm Túc Bắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại kia lập tức nở nụ cười, như đóa cúc trắng phát sáng, cười rộ lên lấp lánh trong ánh mắt Thẩm Túc Bắc.
Bước chân Thẩm Túc Bắc đang đến gần hơi dừng lại.
“Tới đây.” Hà Tây vỗ ghế sô pha, phồng má thổi “phù phù” hơi nóng của mì: “Mau tới đây, để lâu sẽ không ngon nữa.”
Thẩm Túc Bắc đi tới ngồi xuống, bưng bát mì lên, vài miếng đã nuốt hết mì, ngay cả nước mì cũng không buông tha, cuối cùng anh đặt hộp mì trống không lên bàn, quay đầu nhìn lại, Hà Tây vẫn đang ăn.
Hà Tây ăn chậm, chậm chạp nhai một cọng mì, quai hàm phồng ra một miếng nhỏ, giống như một con sóc nhỏ cất giấu thức ăn, lúc ăn cái đầu nhỏ cử động từng chút một, vành tai trắng ngọc lúc ẩn lúc hiện, Thẩm Túc Bắc không nhịn được, lặng lẽ vươn tay bóp cậu.
Ai ngờ tay vươn được một nửa đã bị Hà Tây bắt được, bây giờ Hà Tây đã luyện thành tuyệt thế thành công “Lúc nào cũng có thể chặn tay của Thẩm Túc Bắc lại”, đầu cũng không nâng lên một chút, phất tay quăng tay Thẩm Túc Bắc trở về.
Thẩm Túc Bắc cũng không vội, anh chậm rãi dựa vào ghế sô pha, vừa nói chuyện vừa dùng chân đụng bắp chân Hà Tây: “Vừa rồi Lâm Hạnh gọi điện cho tôi, nói buổi chiều muốn chúng ta đến ghi khẩu cung, chờ đến ngày mốt chính là sinh nhật tôi rồi, cậu tính ở bên tôi trải qua như thế nào?”
Ngứa ngáy bắp chân, Hà Tây giật giật chân.
Cũng không biết Thẩm Túc Bắc có tật xấu gì, bất kể lúc nào, chỉ cần ở bên cạnh cậu anh nhất định sẽ phải đưa tay sờ cậu.
“Cậu muốn như thế nào?” Hà Tây hỏi anh.
Thẩm Túc Bắc dựa vào sô pha, trong tay ôm gối ôm, híp mắt nhìn Hà Tây cười: “Muốn cùng cậu ra ngoài xem phim, ăn một bữa tối dưới ánh nến, rồi thuê một phòng ở khách sạn chủ đề tình yêu, sau đó…”
Hà Tây nghe mà khuôn mặt đỏ bừng, cậu cúi đầu điên cuồng ăn mì, hết lần này tới lần khác Thẩm Túc Bắc vẫn liên tục dùng mắt cá chân cọ vào bắp chân Hà Tây, vừa cọ vừa hỏi: “Sau đó làm gì?”