Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:51:22
Lượt xem: 407
Chương 7 (Quỷ Mệnh Tang Môn)
“Ngô Hoài Sinh, tôi tưởng anh ngủm củ tỏi rồi đó. Anh làm gì mà tôi gọi cả đêm không được vậy?”
Vừa leo lên cầu thang, Trương Dĩ Quân đã giở thói lầm bầm. Ngô Hoài Sinh chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải tôi tìm cách cứu cậu sao. Tuy rằng cậu có bùa của tôi đưa, nhưng nếu có việc với cảnh sát thì cậu vẫn bị bế đi như thường nhé.”
“Còn chẳng phải tôi hiếu kì quá sao. Anh xem, vụ án này xảy ra y hệt như những gì tôi thấy đêm qua...”
Trương Dĩ Quân đang nói thì dừng lại, bởi vì anh và Ngô Hoài Sinh cùng nhìn vào căn phòng số 7, và rõ ràng sắc mặt của Ngô Hoài Sinh vô cùng không bình thường.
“Sao lại có Quỷ Mệnh Tang Môn ở đây?”
Vừa lướt qua, Trương Dĩ Quân liền hỏi: “Hoài Sinh, anh vừa nói gì vậy. Cái gì mà quỷ mệnh môn tang?”
Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, vừa vào phòng anh đã tắt hết đèn rồi kiểm tra xung quanh một lượt. Trương Dĩ Quân vô cùng thắc mắc, cuối cùng theo Ngô Hoài Sinh vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cửa vào, Ngô Hoài Sinh đã cau mày, ánh mắt dõi thẳng về phía tấm gương treo trên tường. Trương Dĩ Quân nhớ tới đoạn clip kia, anh vừa định ra tay ngăn cản thì Ngô Hoài Sinh đã dùng một vật gì đó rồi nện thẳng vào tấm gương.
Âm thanh vang vọng trong đêm, nhưng dường như không có ai nghe thấy nên khi Ngô Hoài Sinh đã nện tới lần thứ ba vẫn không có ai tới gõ cửa. Tấm gương chắc chắn tới cỡ nào mà với sức lực của Ngô Hoài Sinh với côn nhị khúc trên tay anh không hề nhúc nhích một chút nào.
“Sao vậy? Anh đây là đang phá tài sản của người khác đó, cảnh sát ở ngoài kia kìa.”
“Mau tránh ra!”
Ngô Hoài Sinh đưa tay gỡ cánh tay đang kéo kéo của Trương Dĩ Quân, đẩy anh ta ra xa rồi dùng tay vẽ vào tấm gương. Sau khi vẽ xong, anh dùng sức nện côn nhị khúc vào một lần nữa. Tấm gương vỡ nát rồi rơi xuống, những mảnh gương vỡ hiện lên những hình ảnh quái dị khác nhau. Một mảnh văng trúng Trương Dĩ Quân, khiến cánh tay anh bị cứa đầm đìa máu.
“Khốn kiếp!”
Ngô Hoài Sinh quay sang lấy tay bịt chặt vết thương lại, nhưng lúc này Trương Dĩ Quân nhìn về phía sau anh rồi nói: “Hoài Sinh, phía sau anh...”
Trên tấm gương vỡ lúc này có hàng ngàn bàn tay nhỏ xíu đang chi chít vương ra như cố nắm lấy Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh vung côn nhị khúc vào nó, những bàn tay nhỏ bé kia như bị nghiền tan nát. Bọn chúng thét lên đau đớn, sau đó m.á.u từ bên trong liên tục tuôn rồi chảy xuống đất.
“Chỉ là một con quỷ gương bé nhỏ mà lại dám ở đây làm loạn.”
Ngô Hoài Sinh liên tục ném vào mấy đạo bùa, Trương Dĩ Quân mở to hai mắt trừng nhìn thấy m.á.u từ dưới đất bây giờ đang chảy ngược trở lên. Chỉ trong chốc lát, m.á.u kia như đã bị tấm gương hút ngược lại, sạch sẽ không còn bất cứ dấu vết nào.
Trương Dĩ Quân lùi về phía sau, lấy tay lau mồ hôi. Lúc này anh mới phát hiện vết thương trên cánh tay anh đã lành lại từ lúc nào. Ngô Hoài Sinh lấy vòi nước xịt vào chỗ gương kia rồi kéo Trương Dĩ Quân ra ngoài. Trương Dĩ Quân vô cùng ngỡ ngàn, có rất nhiều thắc mắc hỏi: “Ngô Hoài Sinh, anh rốt cuộc là người thế nào vậy?”
“Cậu cứ xem tôi là một người có tu đạo đi. Tóm lại đêm nay tôi đã cứu cậu một mạng, nếu như không có tấm bùa đó của tôi thì cậu đã bị gã đó xiên cho một nhát rồi.”
“Anh đừng có hù doạ tôi, chẳng phải có cảnh sát ở đó sao?”
“Trương Dĩ Quân, cậu đừng có phủ nhận. Nếu như cảnh sát cản kịp thì sao gã lại tự xiên mình một nhát ngay trước mặt cảnh sát chứ. Cậu phải biết rằng trên đời này thật sự có ma quỷ, và gã kia đêm nay đã bị quỷ dẫn lối. Con quỷ đó đã khiến hai người họ rời khỏi căn phòng, bởi vì căn phòng đó là cấm địa của nó.”
Trương Dĩ Quân nhớ tới ánh mắt trừng trừng đầy sát khi của gã kia nên im lặng, Ngô Hoài Sinh hỏi: “Cậu cũng nhìn thấy nó đúng không?”
“Nó! Nó là ai?”
“Nó là Quỷ Mệnh Tang Môn!”
“Quỷ Mệnh Tang Môn là gì?”
“Quỷ Mệnh Tang Môn chính là người sống có cung mệnh Tang Môn. Sau khi kẻ đó c.h.ế.t đi trong oán hận, từ đó oán khí quấn quanh, dần dần tu luyện thành quỷ. Cho nên gọi đó là Quỷ Mệnh Tang Môn!”
Trương Dĩ Quá nghe đến há hốc miệng, trong những kiến thức ma quỷ mà anh tìm kiếm không hề có loại quỷ này. Hay là do sách vở và intenet vốn không hề có bất kì ghi chép cụ thể nào.
“Vậy nó ở đây làm gì, chẳng lẽ là nó có mục đích gì sao. Vậy ngài mai tôi sẽ lập tức chuyển chỗ ở, dù sao chỗ này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Trương Dĩ Quân uống gần hết chai nước, lo lắng hỏi. Ngô Hoài Sinh lắc đầu nói: “Đừng chuyển đi, bởi vì cậu sẽ không thể chuyển đi được đâu. Nếu cậu đã bị dẫn dắt tới chỗ này thì cậu nhất định có liên quan tới bọn chúng.”
“Ngô Hoài Sinh, anh đừng có hù c.h.ế.t tôi! Tôi có làm gì đâu mà bọn chúng lại chú ý đến tôi cơ chứ?”
“Mệnh của cậu rất đặc biệt, chỉ là tôi không biết về số mệnh. Nếu có thời gian cậu hãy đi nhờ một đại sư đắc đạo bói giúp một quẻ xem thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-7.html.]
“Chuyện quái quỷ gì đây chứ...”
Trương Dĩ Quân nhảy khỏi giường, nhưng Ngô Hoài Sinh đã đuổi theo bụm miệng anh lại: “Suỵt!”
Bên ngoài có tiếng la hét, Ngô Hoài Sinh vội mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng dường như đã muộn, hai viên cảnh sát đã ngã xuống đất c.h.ế.t tốt, và đặc biệt là đầu của hai người đó đã bị lấy mất.
Quỷ Mệnh Tang Môn!
Ngô Hoài Sinh lại lùi vào đóng cửa trước khi cảnh sát lên tới. Anh kéo Trương Dĩ Quân vào nhà vệ sinh rồi đ.ấ.m cho anh ta một cái, sau đó còn xé rách áo của anh ta. Đợi lúc cảnh sát phá cửa vào vì gọi mãi không thấy mở thì đã thâý hai bọn họ giống như đang đánh nhau ở trong nhà vệ sinh.
Cảnh sát cũng há hốc miệng nhìn Trương Dĩ Quân bị đánh nhưng đồng thời cũng sai người lục soát. Tầng hai không có người ở, những người ở tầng một vẫn còn dưới sảnh nên cảnh sát đã nhắm vào bọn họ. Thủ đoạn giống hệt như vụ treo cổ mấy ngày trước, nạn nhân đều c.h.ế.t mất đầu.
Đáng lẽ bọn anh phải nghĩ đến điều này mới đúng. Vì tưởng rằng Quỷ Mệnh Tang Môn sẽ nhắm vào Trương Dĩ Quân, nhưng không ngờ nó không bỏ sót con mồi nào. Giết người dễ như vậy nhưng nó lại khiến cho cặp đôi kia tự g.i.ế.c lẫn nhau. Rõ ràng là...nó muốn khiến cho hai người gặp rắc rối mà.
“Mời hai anh theo chúng tôi, hai anh hiện tại đang là diện tình nghi của vụ án.”
Mấy viên cảnh sát “ân cần” mời hai người. Ngô Hoài Sinh nở một nụ cười từ thiện rồi nói: “Trước khi bắt người, tôi khuyên các anh nên có bằng chứng. Các anh có quyền lục soát và so sánh dấu vân tay, chúng tôi đều sẽ hết sức hợp tác.”
“Đừng nhiều lời, theo chúng tôi về đồn rồi nói!”
Trong lúc cảnh sát tra còng vào tay Ngô Hoài Sinh và Trương Dĩ Quân thì có tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh vang lên trong đêm tĩnh mịch. Tiếng còi xe dừng lại, tới tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang. Một người đàn ông mặc thường phục đi giữa nhóm cảnh sát. Anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi có vóc dáng bình thường, diện mạo bình thường hết sức có thể.
Vừa lên tới, anh ta đã đi về phía này rồi móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cảnh sát: “Tôi là Vũ Trường Giang, tôi đến để bảo lãnh bọn họ.”
Viên cảnh sát nhìn tấm danh thiếp rồi nhìn cảnh sát đi cùng Vũ Trường Giang mà nói: “Anh chính là con trai của ngài cục trưởng sao?”
“Đúng vậy, tôi có thể đưa người đi chưa?”
Vũ Trường Giang có một thái độ hệt như mấy công tử bột không ra gì, suốt ngày ỷ thế vào cha mẹ. Tuy mấy viên cảnh sát tại hiện trường có vẻ không vui lắm nhưng cũng đành phải cắn răng thả người.
Ba người ngồi trên xe cảnh sát rời đi, Trương Dĩ Quân vô cùng tò mò nói: “Sao hai người lại quen nhau vậy, Ngô Hoài Sinh, xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi nha.”
Ngô Hoài Sinh từ chối trả lời, Vũ Trường Giang cũng lười nói, anh ta đúng là một tên hống hách xấu tính. Xe chưa ra khỏi đường Vô Nhân thì đã dừng lại, Ngô Hoài Sinh mở cửa xe kéo Trương Dĩ Quân xuống rồi đi bộ trở về nhà nghỉ Chiêu Hồn.
“Ngô Hoài Sinh, có phải anh điên rồi không?”
Tuy là nói như vậy nhưng Trương Dĩ Quân vẫn chạy theo Ngô Hoài Sinh. Bây giờ đã là hơn 12 giờ đêm, đường Vô Nhân yên tĩnh lạnh lẽo đến ghê rợn. Anh cảm giác như mình đang ở trong bụng của một con quái vật to lớn và bị nó siết chặt đến khó thở. Chẳng lẽ đây là lí do vì sao cư dân ở đây không ra ngoài vào ban đêm ư.
“Đợi tôi với, anh chậm thôi!”
Chỉ mới thất thần suy nghĩ thì đã bị Ngô Hoài Sinh bỏ xa một đoạn. Cảm giác như xung quanh đều có người nhìn chầm chầm vào mình, điều đó khiến Trương Dĩ Quân có động lực đi nhanh hơn. Đi được nửa đoạn đường, hai người họ nhìn thấy mấy xe cảnh sát chầm chậm chạy lướt qua.
Quái lạ, rõ ràng là có đến hai cảnh sát đã c.h.ế.t nhưng sao bọn họ lại rút đi một cách nhanh chóng như vậy. Chẳng lẽ nào bọn họ cũng sợ hãi một điều gì đó hay sao. Bắt người chỉ là cái cớ, bọn họ đã lục soát cả căn nhà nhưng vẫn không tìm được đầu của hai viên cảnh sát kia và hung khí gây án. Điều đó chẳng bình thường một chút nào. Có lẽ bọn họ không phải sợ ma quỷ, mà là sợ một tên tội phạm quá mức nguy hiểm đang lẫn trốn ở trong nhà, mà lực lượng hiện tại lại quá ít.
“Bọn họ thật sự đã đi hết rồi ư. Bây giờ chúng ta vào trong bằng cách nào đây?”
“Trèo lên kia!”
Ngô Hoài Sinh hất mặt lên ban công, Trương Dĩ Quân cảm thấy đây là một hành động không thể nào. Xung quanh hoàn toàn không có một cây lớn nào có khả năng dẫn vào ban công...
Ngô Hoài Sinh đã ôm ngang hông Trương Dĩ Quân rồi đạp tường leo đến ban công. Trương Dĩ Quân mặt mày xám ngoét nói: “Ngô Hoài Sinh, anh hết tỉnh thật rồi.”
“Nói nhiều vô ích, hay là tôi khâu miệng lại giúp cậu nhé!”
Trương Dĩ Quân cắn chặt răng, lắc đầu liên tục ra hiệu im lặng. Thì ra bên trong phòng đang có tiếng động, là giống như tiếng một tốp trẻ con đang hát bài “Bắc Kim Thang!”
Trương Dĩ Quân líu lưỡi, cố gắng trình bày mọi việc cho Ngô Hoài Sinh hiểu. Ngô Hoài Sinh kéo anh sang một bên rồi liếc mắt nhìn vào bên trong. Quả nhiên lúc vừa chạm mắt vào, Ngô Hoài Sinh đã nhìn thấy một khuôn mặt quái dị áp sát vào cánh cửa. Dĩ nhiên dưới sự bạo lực của Ngô Hoài Sinh, cánh cửa đáng thương kia bị đá sập xuống.
Một đạo bùa lớn bay thẳng vào trong phòng, tiếng hát kia bây giờ chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ. Mấy trò vặt vãnh này sao có thể hù Ngô Hoài Sinh được. Đây khẳng định không phải là Quỷ Mệnh Tang Môn, bọn nó chỉ là một đám tiểu quỷ c.h.ế.t yểu mà thôi.
Từ lúc đầu đến anh đã nhìn thấy khắp căn nhà này đâu đâu cũng bọn chúng. Thậm chí có cả “người” lẫn người đang cư ngụ tại đây, nhưng bọn họ là thứ gì thì anh vẫn chưa biết. Quỷ Mệnh Tang Môn không những không làm tiểu quỷ sợ hãi mà nó còn ra vẻ “người” hơn cả.
Cho nên nói tóm lại thì đây chính là quỷ trọ. Chỉ có “người” mới có thể nhìn thấy nơi này và vào ở. Còn những người bình thường vào đây ở thường sẽ có hai loại, một là người có sát mệnh *người ác độc, sát sinh bao quanh số mệnh*. Loại thứ hai chính là giống như Trương Dĩ Quân.