Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:55:37
Lượt xem: 275
Chương 24 (Căn phòng đầu người)
Sự đau đớn của cô gái nạn nhân thứ nhất trước lúc c.h.ế.t không thể nào diễn tả bằng lời được. Chẳng lẽ không phải nó không biết Ngô Hoài Sinh đặt biệt, mà là muốn cho anh biết về cái c.h.ế.t của nó ư?
Rõ ràng những kẻ đó đã g.i.ế.c các nạn nhân để biến bọn họ thành quỷ và ở lại nơi này. Nữ quỷ đã biến mất, Ngô Hoài Sinh đóng cánh cửa lại, sau đó tiếp tục quan sát xung quanh. Nói thật, so với nghĩa địa thì âm khí nơi này còn nặng hơn nhiều. Thậm chí anh cảm thấy ở trong khống khí còn có ma quỷ, bọn chúng chi chít như vi khuẩn đang phát tán, giám sát chặt chẽ từng hành động cùa anh.
Ngô Hoài Sinh quay lưng đi, rõ ràng là ngoại trừ phòng số 14 và số 19 mở cửa thì những căn phòng khác đều đóng kín. Nhưng anh nghe thấy phía sau lưng có tiếng đóng cửa. Anh không quan tâm, mặc cho phía sau có ồn ào náo nhiệt hay như thế nào, anh cứ một đường đi thẳng.
Dừng lại trước cánh cửa phòng số 7, anh đưa tay lên gõ ba cái. Ba cái gõ, tượng trưng cho con người. Sau ba lượt gõ, cuối cùng cánh cửa im lìm ấy cũng chậm rãi mở ra. Nhưng còn chưa kịp thấy gì thì đã nghe bên dưới tầng một vang lên tiếng động. Lo lắng cho Trương Dĩ Quân, Ngô Hoài Sinh đã nhanh chóng chạy trở xuống.
Trương Dĩ Quân chỉ lừa Ngô Hoài Sinh rằng đã ngủ, lúc Ngô Hoài Sinh vừa đi khỏi thì anh cũng đã theo phía sau. Và anh đã đi đến và gõ cánh cửa phòng số 3. Nhưng gõ đến năm bảy lần vẫn không hề có ai mở cửa.
Trương Dĩ Quân quay về phòng mình lấy con d.a.o rọc giấy sang cại cửa. Chút bản lĩnh trộm vặt này của anh không ngờ hôm nay cũng đã có chỗ dùng. Thành công mở cửa, anh hít sâu một hơi, từ từ đẩy cửa phòng. Nhưng không ngờ là còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị đánh văng sang dãy bên kia.
Trương Dĩ Quân lồm cồm bò dậy, anh nhìn thấy cái bóng từ phòng số 7 xuất hiện. Còn chưa kịp nhìn kĩ thì cái bóng nọ đã nhanh như chớp ló móng vuốt cào về phía anh, là Quỷ Mệnh Tang Môn.
Trương Dĩ Quân không dám gọi Ngô Hoài Sinh, anh lập tức lấy bùa đỡ vuốt kia. Một tấm bùa va chạm với móng vuốt, từ từ đỏ lên rồi cháy phừng phừng. Trương Dĩ Quân chưa kịp lấy tấm bùa thứ hai thì đã ăn một vuốt của con quỷ vào mặt. Quỷ Mệnh Tang Môn không tự nhiên đánh anh, nó là đang canh giữ căn phòng kia.
Trương Dĩ Quân đương nhiên cũng không ngồi chịu chết, anh cố gắng bò lùi đi để tránh đòn. Nhưng có lẽ anh vừa bị té một cú quá mạnh nên bây giờ toàn thân đã ê ẩm. Đánh nhau ầm ĩ là thế nhưng hai vợ chồng ở phòng số 0 hiển nhiên không dám ló đầu ra.
Ngay lúc này, Quỷ Mệnh Tang Môn rút một sợi dây dài như dây xích ở phía sau gáy ra, hung hăng quất vào Trương Dĩ Quân. Trương Dĩ Quân dù đã cố gắng để bò nhưng dường như anh sắp bò không nổi, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng đòn.
Chỉ là lúc roi vừa quất tới thì từ cuối hành lang có một đám đuôi Hồ Ly ló qua, quấn lấy sợi roi kia. Từ trong đám đuôi đầy lông lá đó, Y Ly nhỏ bé xuất hiện. Hai mắt nó rất đỗi mơ hồ, ánh lên một chút ánh sáng màu xanh nhạt. Trương Dĩ Quân kinh hãi tột độ, anh chưa từng nhìn thấy Y Ly ló đuôi ra bao giờ.
Đang phân vân không biết chạy về hướng nào thì thấy những cái đuôi kia nhanh chóng nuốt trọn sợi roi rồi bao vây lấy Quỷ Mệnh Tang Môn. Quỷ Mệnh Tang Môn rít lên đau đớn, cố vùng vẫy nhưng không được. Lúc này Y Ly đã giơ cao đám đuôi, sau đó quật mạnh trở xuống nền nhà. Đó chính là tiếng động đã truyền đến tai Ngô Hoài Sinh.
Đúng lúc Ngô Hoài Sinh vừa mới bước xuống cầu thang, anh đã nhìn thấy sàn nhà của hàng lang bị thủng một vệt lớn. Lấy tay ôm trán, nói không nên lời, anh không biết sao bản thân lại dây vào hai con người phá hoại này nữa.
Uớc chừng nếu như Quỷ Mệnh Tang Môn có xương thì đã bị mấy cái đuôi Hồ Ly nghiền nát. Nhưng tiếc là không có, nó bây giờ đang cố chui ra từ đám lông lá. Hình dáng của Quỷ Mệnh Tang Môn không thay đổi gì so với lúc còn sống. Chỉ có một điều, khuôn mặt của nó nếu như nhìn kĩ sẽ không thấy ngũ quan đâu cả, chỉ là một mảng bằng phẳng.
Ngô Hoài Sinh nhanh chóng chạy tới, dán một lá bùa lên mặt để ngăn thị giác của con quỷ. Nhưng xem chừng nó vẫn rất hung hăng, chẳng giống bộ dạng bình thường một chút nào. Rốt cuộc thì căn phòng số 3 kia chứa đựng điều gì mà quan trọng đến mức khiến nó liều mạng bảo vệ như vậy.
Đêm nay đã tam bành thành như vậy, nếu như không thu hoạch được gì thì thật là uổng phí. Y Ly tuy rằng có thể giữ chân được Quỷ Mệnh Tang Môn, nhưng cũng không thể để con bé liều mạng như thế. Chưa kể tới nếu như bà chủ nhà trọ muốn đánh phủ đầu, bà ta gọi cảnh sát tới một cái thì cả ba người bọn họ đều sẽ phải vào ngục.
Ngô Hoài Sinh vừa dán bùa xong, anh quay sang ôm lấy Y Ly rồi đánh ngất nó, sau đó đưa cho Trương Dĩ Quân. Quỷ Mệnh Tang Môn thoát khỏi đuôi Hồ Ly, nó lại điên cuồng cào cấu, đủ các thể loại hình dáng. Ngô Hoài Sinh tốn hết mấy lá bùa mới có thể nhốt nó lại vào trong phòng. Dán một tấm bùa trên cửa, anh ôm Y Ly về phòng rồi tới đỡ Trương Dĩ Quân.
“Đi nổi không, nếu không thì tôi dìu cậu vào phòng.”
Trương Dĩ Quân nương theo tay của Ngô Hoài Sinh, vặn người mấy cái rồi nói: “Đi được, cậu đưa tôi theo với.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-24.html.]
Kì thật, nếu như Ngô Hoài Sinh không giỏi, và Trương Dĩ Quân cũng chưa từng được bế bay lên tầng một thì còn lâu anh mới dám đòi theo. Hai người đi tới, Ngô Hoài Sinh dùng bùa mở cửa. Quái lạ, bên trong căn phòng ngăn nắp sạch sẽ không có bất cứ thứ gì cả, ngay cả một mùi hôi tanh cũng không có.
Hai người nhìn nhau, không tin là lại không có gì được. Rõ ràng là họ vừa mới nhìn thấy cái bóng đen kia đi vào trong đó. Có khi nào cái bóng đó cũng có khả năng leo trèo như Ngô Hoài Sinh. Hắn lẻn vào từ ban công phòng số 10?
Như nhớ ra điều gì đó, Ngô Hoài Sinh hỏi: “Bà chủ nhà nghỉ, cậu có biết bà ta ngủ ở đâu hay không?”
Đúng vậy nhỉ! Căn nhà này chỉ có hai tầng, Ngô Hoài Sinh đã kiểm tra hết và đều không thấy bà ta. Đêm hôm trước khi bị quỷ áo đỏ nhát, Trương Dĩ Quân có xuống sảnh nhưng cũng không thấy phía sau sảnh có phòng để ngủ, chỉ có một nhà bếp lộ ra phía sau quầy mà thôi.
“Có khi nào, người mở cửa cho bóng đen đó là bà ta hay không?”
Nghe Trương Dĩ Quân nói thế cũng có lí, hai người chia nhau hành động nhẹ nhàng tìm kiếm xung quanh căn phòng. Tầm mấy phút sau, Trương Dĩ Quân tìm được một tấm gạch vỡ trong nhà vệ sinh. Ngô Hoài Sinh kéo tấm gạch lên phát hiện bên dưới là một tấm gỗ. Gạch bên trên đều được dán vào tấm gỗ tầm bốn mét vuông, tấm gạch mà anh kéo lên được chính là lổ hổng để kéo tấm ván gỗ kia.
Bên dưới là một màu đen tối thui tối mịt, hai người phân vân không biết có nên đi xuống hay không. Không dám bật đèn nhà vệ sinh, Ngô Hoài Sinh mở đèn điện thoại rồi nhảy xuống trước sự kinh hãi của Trương Dĩ Quân. Dù sao thì Ngô Hoài Sinh cũng sẽ không c.h.ế.t được, cho dù có bị vạn tiễn xuyên qua chi chít như một con nhím thì anh vẫn sẽ sống.
Ai mà ngờ nhảy một cái, đầu của Ngô Hoài Sinh vẫn còn nằm ở trên, có lẽ vì anh cao quá nên thế. Trương Dĩ Quân nén cười, Ngô Hoài Sinh nhún vai một cái rồi lấy chân đá xung quanh thăm dò thử. Xung quanh có vẻ trống trãi, anh ngồi xổm xuống, soi đèn tìm kiếm.
Diện tích dưới chân chỉ bằng tấm ván kia, còn lại bốn bên đều có cầu thang đi xuống. Ngô Hoài Sinh cau mày thắc mắc, với kiến trúc này thì tầng hầm này phải xuyên sang nhà bên cạnh rồi. Anh nhớ man mán, bên cạnh là một căn nhà cũ kĩ và dường như không có người ở.
Cầu thang đi xuống không sâu, tầm một mét. Ngô Sinh che bớt ánh đèn, cẩn thận quan sát. Ba bên dường như đều là phòng ngủ, dù cách một lớp cửa nhưng anh vẫn cảm nhận được có tiếng thở của con người. Chỉ còn một phòng phía sau lưng, anh tranh thủ đi xuống. Đẩy nhẹ tấm cửa kính một chiều, anh đi vào trong.
Vừa soi đèn điện thoại lên, Ngô Hoài Sinh thoáng giật mình. Bởi vì bên trong chính là những hàng kệ xung quanh tường chi chít, mà bên trên kệ toàn trưng bày những cái đầu với tóc dài che phủ mặt. Nếu như hoàn cảnh bình thường, anh sẽ nghĩ đây là một tiệm bán tóc giả. Nhưng hiện tại...
Cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc, không biết là loại thuốc gì. Ngô Hoài Sinh đi tới, đưa tay sờ vào tóc của một cái đầu vừa với tầm tay. Chất tóc mềm mại hệt như tóc thật, đưa tay vén mái tóc loã xoã phủ trên mặt ra. Khuôn mặt kia, da dẻ kia...đây quả thật là đầu người.
Cái mùi nồng nặc kia chính là thuốc bảo quản những cái đầu này. Ngô Hoài Sinh đếm qua loa, có bốn mươi chín cái đầu nằm trên kệ. Anh đi xung quanh, có vài cái đặt riêng lẻ, hoàn toàn không ngửi thấy mùi thuốc bám vào. Anh vén tóc, phát hiện đôi mắt của những cái đầu ấy linh hoạt hệt như mắt người sống, thậm chí...có cái khoé miệng còn cong lên như một nụ cười.
Điều này chắc chắn, kẻ áo đen kia tám phần mười là sát nhân g.i.ế.c người lấy đầu. Xem như suy đoán của họn họ là gần đúng, nhưng mấy cái đầu này sẽ bay ra ngoài bằng cách nào. Ngô Hoài Sinh lấy tay sờ vào kệ phía sau mấy cái đầu không có mùi thuốc. Quả nhiên có một đường thoát ra. Anh suy đoán, có lẽ tên sát nhân kia đem đầu người về đây, dùng thuốc để giữ những cái đầu này trở thành quỷ, sau đó để cho bọn chúng thoát ra ngoài kia.
Bên ngoài kia rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cái đầu, số đầu bọn chúng muốn lại là bao nhiêu?
Trước tiên không nên bứt dây động rừng, Ngô Hoài Sinh nhẹ nhàng thoát ra ngoài. Vừa khép cánh cửa kính lại, anh nhìn thấy dưới ánh đèn mờ của điện thoại, trong gương ngoài anh ra còn có một người phía sau. Nhìn dáng dấp không giống với tên áo đen kia, vừa hay, lúc nãy anh cùng nhận ra có hơi thở trong ba căn phòng.
Tên này có vẻ là tên gà mờ, hắn còn chưa kịp ra tay đã bị Ngô Hoài Sinh vặn cổ một cái ngon lành. Sau khi tên đó ngất xĩu, Ngô Hoài Sinh kéo hắn ta vào phòng rồi lấy một cái đầu có thuốc đặt bên cạnh, kéo tóc quấn vào cổ hắn, ngụy trang như hăn bị cái đầu đó đánh ngất.
Ngô Hoài Sinh thuật lợi trèo lên, kéo Trương Dĩ Quân một đường về phòng. Khi đi ngang qua phòng số 9, anh còn tiện tay gỡ tấm bùa xuống. Trương Dĩ Quân gấp gần chết, vừa vào phòng, anh đã bổ nhào lên hỏi: “Rốt cuộc anh đã nhìn thấy bên dưới thế?”
Ngô Hoài Sinh kể lại mọi chuyện, kể cả chuyện của Y Ly và Linh Hồ ngàn năm kia. Trương Dĩ Quân há hốc miệng, kinh ngạc không nói nên lời. Anh cảm thấy hiểu biết của bản thân về thế giới tâm linh là quá ít ỏi rồi. Y Ly vẫn đang ngủ trên giường, hai bọn họ nửa đêm canh tư ngồi trên ghế ăn vặt.
Qua một lát, cuối cùng Trương Dĩ Quân không nhịn nổi mà kể chuyện anh đến ấp Đồng Tang và gặp Tô Vãn Vãn. Ngô Hoài Sinh nghe xong, anh có chút khẩn trương. Lúc đó anh vốn không để ý, bây giờ nghe nói thì cảm thấy rất giống hoàn cảnh của Âm Dương giới. Chẳng lẽ ấp Đồng Tang đó sớm đã trở thành địa điểm đầu tiên của Âm Dương giới.
Chuyến xe bus chở âm hồn đến Âm Dương giới và vào toà lâu đài đó. Vậy chắc chắn toà lâu đài đó có quan hệ nòng cốt với việc thi triển Âm Dương giới. Bây giờ nói với Trương Dĩ Quân về việc này có phải là quá tàn nhẫn không. Đôi mắt lấp lánh kia của Trương Dĩ Quân khi nói về Tô Vãn Vãn. Phím đàn piano...