BẠN GÁI CHÚ NHỎ NÓI TÔI LÀ CHÁU GÁI TRÀ XANH - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2025-11-10 02:47:44
Lượt xem: 1,613

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6:

 

Một khi tường sắp đổ thì ai nấy cũng tiện tay đẩy một cái, những cô học trò từng Lâm Nhiễm thiên vị, chịu đãi ngộ kém mắng c.h.ử.i bởi cô , lượt lên ẩn danh tố cáo hành vi phân biệt đối xử, lời lẽ x.úc p.hạ.m các nữ sinh…

 

Việc ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

 

Danh phận giảng viên mà Lâm Nhiễm từng khoe khoang rốt cục thu hồi, cô trường Đại học H sa thải.

 

Cùng lúc, bằng chứng hối lộ liên quan tới ông Lâm ba cô cũng rõ ràng đến mức cơ quan chức năng đưa ông điều tra.

 

Tài sản của nhà họ Lâm phong tỏa .

 

Lâm Nhiễm trong tích tắc biến thành kẻ cả thành phố chỉ trỏ, còn ông Lâm tát mấy cái khi đưa :

 

“Đồ bất hiếu! Mày với Chu Duật thế, còn gây chuyện với Nguyễn Kiều Kiều gì? Bây giờ thì , tất cả mất sạch cả !”

 

“Sao tao một đứa con ngốc như mày chứ!”

 

Ông Lâm tức đến bổ n.g.ự.c đ.ấ.m ngực, quát mắng.

 

Những chuyện kể cho .

 

“Thực nếu Lâm Nhiễm giữ , ba nó lẽ chú ý và điều tra, chẳng qua cô quá thích loạn, kéo cả ba và cả nhà họ Lâm vòng xoáy tai họa.”

 

Mẹ dừng một chút, tiếp: 

 

“Còn con bé Tô Tuệ Tuệ nữa, ba con cũng tiện tay xử lý . Cô chẳng thích lấy gương mặt giống hệt con để diễn kịch cùng Chu Duật , thậm chí còn dám đăng lên mạng khoe khoang, khiêu khích nữa chứ. Sau , cô đừng mơ thể tiếp tục sống ở thành phố nữa.”

 

Về cách xử lý của ba , phản đối.

 

Chu Duật giấu kín sự tồn tại của Tô Tuệ Tuệ .

 

Chỉ đến khi cô m.a.n.g t.h.a.i mà Chu Duật chịu cưới, nên cô mới nhiều đăng mấy tin nhắn mập mờ để khiêu khích.

 

dám to gan như thế là vì nghĩ rằng nếu chuyện, sẽ gánh tội cho cô .

 

Tô Tuệ Tuệ, Chu Duật và Lâm Nhiễm, ba bọn họ, đúng là cùng một lũ bẩn thỉu như .”

 

Điều ngạc nhiên là, Lâm Nhiễm đến gõ cửa nhà .

 

Không còn dáng vẻ kiêu ngạo như , cô lúc mắt đỏ hoe, mặt mũi tiều tụy, lộ vẻ mệt mỏi.

 

phịch xuống, quỳ gối giữa nhà:

 

“Nguyễn Kiều Kiều, sai , xin , nên hiểu nhầm cô, nên vu oan cô, cô thể xóa mấy bài thanh minh mạng ...”

 

“Bây giờ ai cũng c.h.ử.i , gọi điện, nhắn tin mắng chửi, đường còn đánh, chẳng ngủ nổi nữa...”

 

Lâm Nhiễm xin vì hối hận, cô chỉ sợ mà thôi!

 

Nếu thật sự sai, thì ngày đó, lúc xem đoạn camera ở bệnh viện, cô chẳng mở miệng mấy câu ngụy biện trơ trẽn như kẻ cướp !

 

khẩy, nhặt cây gậy bóng chày mới để ở gần cửa bước .

 

“Tiền t.h.u.ố.c men nhà đền , thử xem cô chịu nổi mấy cú đ.á.n.h ?”

 

Nghe , Lâm Nhiễm liền sợ hãi mà vội vàng bỏ chạy.

 

nếu t.h.ả.m hại như thì Chu Duật chắc cũng đang sống gì.

 

Trong những năm qua, Chu Duật giả sổ sách ở chi nhánh, tiền lên đến hơn mười triệu, đủ để khiến tù dài hạn.

 

Thế nhưng đến phút cuối, ba nương tay.

 

Ba yêu cầu chỉ cần Chu Duật bồi bộ tiền tham ô và trả cả khoản bồi thường tổn thất tinh thần cho , ba sẽ tha cho một con đường sống.

 

Chu Duật lập tức bán sạch tài sản vất vả gom đủ tiền mà ba yêu cầu.

 

Dù thoát cảnh lao từ nhưng trở thành kẻ trắng tay, thậm chí còn nợ chồng chất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-gai-chu-nho-noi-toi-la-chau-gai-tra-xanh/chuong-6.html.]

 

Mẹ hiểu, hỏi ba:

 

“Ông thế để gì? Sao tha cho nó?”

 

Ba mỉm :

 

“Bị nhốt trong tù còn cho ăn cho ở, thế thì rẻ cho nó quá.”

 

“Người , từ nghèo thành giàu thì dễ chấp nhận, chứ từ giàu nghèo mới là khổ nhất.”

 

“Chu Duật mấy năm nay tâng bốc, hưởng thụ quen , sĩ diện lúc còn to hơn mạng, giờ để nó nếm thử cảm giác trở thành thứ rác rưởi đời khinh thường .”

 

dặn trong giới , ai thuê nó nữa. Không việc, tiền, dựa dẫm Lâm Nhiễm mà sống, bà đoán xem, nó sẽ sống bằng c.h.ế.t ?”

 

giơ ngón tay cái với ba, vẫn là rừng càng già càng cay mà!

 

Quả nhiên, đúng như ba dự đoán, Chu Duật chẳng còn nơi nào để , đành ăn bám Lâm Nhiễm.

 

Dù Lâm Nhiễm thể dạy học nữa, nhưng cô vẫn thể công việc tay chân.

 

vì khuôn mặt quá nổi tiếng, nên cô chỉ thể quét rác trong đêm, cố gắng tránh mặt quen.

 

Chu Duật thì chịu hạ công việc tháng hai nghìn , suốt ngày ru rú trong nhà, ăn bám tiền lương của Lâm Nhiễm nhưng vẫn cứng miệng mà :

 

“Rồi sẽ ngày từ đầu! Cái tiền lẻ em tiêu cho bây giờ chẳng đáng gì , sẽ trả cho em gấp trăm, gấp ngàn !”

 

Ban đầu, Lâm Nhiễm với đầu óc mê trai điển hình vẫn tin răm rắp những lời đó.

 

theo thời gian, cô nhận duy nhất chịu đựng: lo cơm nước, giặt giũ, mua sắm đồ dùng, trả cả khoản nợ khổng lồ của Chu Duật.

 

Dần dà, cô phát điên, bắt ngoài kiếm việc, còn mắng là đồ đàn ông ăn bám.

 

Còn Chu Duật khi mắng thì hổ, mất mặt nổi điên tay đ.á.n.h cô .

 

Lâm Nhiễm cũng chịu thua, cầm đồ lên phản công.

 

Bao nhiêu oán khí, hận thù giữa hai bùng nổ.

 

Kết quả cuối cùng là Lâm Nhiễm phế bỏ niềm kiêu hãnh đàn ông của Chu Duật, khiến vĩnh viễn thể ngẩng đầu, chẳng còn tư cách mở miệng giọng trưởng bối nữa.

 

Còn Lâm Nhiễm thì đ.á.n.h trúng cổ, dây thanh âm tổn thương nghiêm trọng, từ đó cái miệng chuyên bẻ cong thành thẳng, đổi trắng đen vĩnh viễn thể thốt lời nào nữa.

 

Một kẻ thành thái giám, một kẻ hóa câm.

 

Nghe kể xong, rùng thở dài:

 

“Quả đúng là một cặp trời sinh.”

 

Rồi bà vẫn còn sợ hãi mà tiếp:

 

“May mà chúng phát hiện sớm, chứ nếu để Chu Duật ôm tâm địa bẩn thỉu đó lâu hơn, sợ ngày nó sẽ tay với Kiều Kiều thật đấy!”

 

“Ông , ông đừng mềm lòng nữa! Thứ sói mắt trắng như nó là do ông rước về đấy!”

 

Ba gật đầu lia lịa, đảm bảo sẽ bao giờ để thêm một tên Chu Duật thứ hai.

 

Còn từ đó về cũng còn dễ với khác như .

 

Ai đối diện một gã đàn ông tầm thường khoác lớp da vô hại, nhưng trong lòng bẩn thỉu đến tận xương tủy .

 

với phụ nữ, vẫn giữ thiện ý.

 

, những kẻ như Lâm Nhiễm chỉ là ít.

 

Những cho rằng giọng nhẹ nhàng là giả tạo, là xanh cô gái thiện đều quyến rũ đàn ông của họ chẳng qua chỉ là những kẻ định kiến xã hội mờ lý trí mà thôi.

 

Còn , điều là mãi mãi giữ lấy sự dịu dàng, nhưng cũng bao giờ đ.á.n.h mất sức mạnh để xé toang những nhãn mác khác gán cho .

 

Toàn văn

Loading...