Bạn Cùng Phòng Mạo Danh - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-01 02:53:07
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ninh Tư Tĩnh đỏ mắt, dùng ánh mắt độc địa trừng trừng nhìn tôi. Trông như một con quỷ đói khát muốn đòi mạng: "Mày dám hắt thứ nước bẩn này lên người tao, mày ghê tởm không hả! Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho ra trò thì tao không phải họ Ninh!"

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi tiến lên đưa hai tay ra, muốn túm tóc tôi. Tôi đâu phải là quả hồng mềm đứng yên chịu đánh, lập tức bước vào trạng thái phòng bị cao độ.

Kết quả giây tiếp theo, Ninh Tư Tĩnh đã nằm thẳng cẳng trên sàn.

 

Nguyên nhân là vì cô ta đạp phải vũng dầu mì tôm nhỏ dưới chân và tự trượt ngã. Ninh Tư Tĩnh mặt mày tức tối, ôm m.ô.n.g kêu đau "ôi ôi". Hai đứa bạn cùng phòng thấy vậy cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Bọn nó vén rèm ra, chế nhạo cô ta một câu "đáng đời".

 

Chúng tôi còn chưa kịp cười bao lâu thì ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa dồn dập.

Lòng tôi thắt lại, chắc chắn là vì nửa đêm làm ồn quá lớn nên có người đến khiếu nại.

 

Mở cửa ra, tôi thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của cô quản lý ký túc xá: "Tắt đèn bao lâu rồi hả? Sao phòng các em vẫn còn ồn ào vậy! Không biết sẽ ảnh hưởng đến người khác sao?!"

 

Dù sao thì tôi cũng sai, nên không nói gì, chỉ bĩu môi. Cô quản lý ký túc xá mặt mày nghiêm nghị bước vào phòng chúng tôi, khi nhìn thấy Ninh Tư Tĩnh ngã trên đất, cô ta giật mình hốt hoảng nói: "Tư Tĩnh, em không sao chứ! Ai làm chuyện này? Ai dám làm em ra nông nỗi này?!" 

 

Cô ta vội vàng đỡ Ninh Tư Tĩnh dậy, giọng nói đầy giận dữ. Ninh Tư Tĩnh thấy cô quản lý ký túc xá như gặp được cứu tinh, nước mắt tuôn rơi lã chã. 

 

Cô ta vừa lau những vết bẩn trên mặt, vừa giả bộ tủi thân chỉ tay về phía tôi: "Chính là con nhỏ khốn nạn này! Nó lấy nước mì tôm thừa đổ lên người em, còn hại em ngã!" 

 

Nghe vậy, ánh mắt sắc nhọn của cô quản lý ký túc xá quét tới, chuẩn xác rơi trên mặt tôi: "Mày là cái đứa con gái c.h.ế.t tiệt gì vậy! Có biết Tư Tĩnh nhà tao là ai không hả? Dám làm chuyện như vậy với nó!" 

 

Cô vừa dứt lời, Ninh Tư Tĩnh đã có chút chột dạ kéo kéo tay áo cô, ý bảo cô đừng nói nữa. Tôi nhíu mày, nhạy bén nhận ra thông tin. Chẳng lẽ Ninh Tư Tĩnh còn có thân phận gì khác? 

 

Cô quản lý ký túc xá hiểu ý, nịnh nọt gật đầu, rồi quay sang nhìn tôi: "Em làm loạn trật tự ký túc xá, gây tổn thương cho bạn cùng phòng, tôi sẽ báo cáo với cố vấn học tập, ghi em lỗi nặng!"

 

Nhìn bộ dạng nịnh hót này của cô quản lý ký túc xá, tôi không nhịn được mà trợn mắt. 

 

"Cô ơi, cô có bằng chứng nói là tôi làm không? Cô vừa vào đã đi đỡ Ninh Tư Tĩnh, đã xem tình hình phòng chúng tôi chưa? Người đáng bị ghi lỗi nặng, phải là Ninh Tư Tĩnh mới đúng! Cô nhìn xem chỗ của tôi này, mỹ phẩm với đồ dưỡng da của tôi đổ hết, vỡ hết, toàn bộ là do cô ta đẩy! Chỉ vì cô ta bảo tôi ngửi mùi mì tôm của cô ta mà đòi tôi hai tệ rưỡi. Nửa đêm bật đèn là cô ta, tự dưng đòi tiền tôi cũng là cô ta, ồn ào náo loạn cũng là cô ta, cô bênh cô ta được, vậy thì cô giúp cô ta đền bù thiệt hại cho tôi đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ban-cung-phong-mao-danh/2.html.]

 

Một tràng lời của tôi khiến Ninh Tư Tĩnh đỏ mặt tía tai, ấp úng mãi không nói được câu nào. Cô quản lý ký túc xá thấy vậy, còn gì mà không hiểu?

 

Trên mặt cô quản lý ký túc xá thoáng qua một chút bối rối khó nhận ra, nhưng miệng vẫn cứng: "Thế thì sao? Em lại có bằng chứng gì nói những chuyện này là Tư Tĩnh làm? Tôi thấy em chính là muốn vu oan cho nó!"

 

Tôi tức đến bật cười: "Cô không tin thì chúng ta báo cảnh sát, cảnh sát đến kiểm tra dấu vân tay là xong. Còn nữa, hai bạn cùng phòng của tôi là nhân chứng, bọn họ đều thấy hết."

 

Hai bạn cùng phòng nghe vậy, như hai nhân vật phụ trong game gật đầu lia lịa.

Cô quản lý ký túc xá nhìn Ninh Tư Tĩnh rồi lại nhìn tôi, có vẻ đang cân nhắc điều gì.

 

"Vậy em nói xem, chỗ này phải đền bao nhiêu tiền?"

 

"Mười lăm nghìn tệ."

 

Tôi vừa nói ra con số, cô quản lý ký túc xá và Ninh Tư Tĩnh đã cuống cuồng nhảy dựng lên.

 

"Mặt cô dát vàng hả? Dùng cái gì mà tận mười lăm nghìn tệ! Cô đúng là muốn tống tiền!"

 

Nghe thấy phản ứng đúng như dự đoán, tôi cũng không nổi nóng. Tôi dứt khoát lấy điện thoại ra, tìm lịch sử thanh toán trước đó cho họ xem. 

 

Tai nghe chống ồn ba nghìn, nước thần ba nghìn, băng đen năm nghìn... Càng kéo xuống dưới, sắc mặt của cả hai càng khó coi. 

 

Cô quản lý ký túc xá đẩy điện thoại của tôi ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói:  "Đừng có cho tôi xem ba cái đồ lừa bịp này, cô mang bao nhiêu đồ quý giá vào ký túc xá làm gì? Còn nữa, cô là sinh viên nữ, ngày nào cũng trang điểm như người không ra người, quỷ không ra quỷ cho ai xem? Tôi phải nói, Tư Tĩnh đập đúng lắm! Để cô bớt bôi mấy cái hóa chất này ra ngoài hại người, trông như hồ ly tinh ấy, chẳng có chút dáng vẻ sinh viên nào." 

 

Nghe xong lời cô ta, ánh mắt tôi lạnh lẽo: "Vậy ý của hai người là không bồi thường đúng không?" 

 

Cả hai nhìn nhau, nuốt nước bọt: "Lịch sử mua hàng cũng có thể làm giả, ai biết đồ của cô là thật hay giả?"

 

Loading...