Bạch Nguyệt Quang - Chương 89: Quy tắc cũng bị hạn chế bởi quy tắc
Cập nhật lúc: 2025-04-03 02:11:21
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Mộ Kiều lén lút sau lưng Trì Tiện đã hẹn gặp Lục Cẩn trong phòng VIP số 808 của câu lạc bộ Lạc Nhật.
Cô mang theo Chân Thuận và Giả Nghịch .
Cô cần tìm hiểu về thực lực của Lục Cẩn.
Khi Lục Cẩn nhận được lời mời, anh ta rất vui mừng.
Khi Leo dẫn anh ta vào phòng VIP, anh ta cười rạng rỡ như một đoá hoa, hoàn toàn không giống hình ảnh của một ông chủ bá đạo lạnh lùng.
Sau khi nhìn thấy Chân Thuận và Giả Nghịch trong phòng VIP, nụ cười trên mặt Lục Cẩn lập tức hoàn toàn biến mất.
Anh ta nhíu mày, với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kiều Kiều, tôi biết em vẫn đang trách tôi vì đã giấu em chuyện nuôi dưỡng Úc Noãn Noãn. Nhưng em cũng không thể gọi những người như thế này đến làm nhục chính mình chứ!"
Vân Mộ Kiều: ???
Những người như thế này? Làm nhục mình?
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lục Cẩn đang nói cái quái gì vậy?
Anh ta không lẽ nghĩ rằng Chân Thuận và Giả Nghịch là người mà cô thuê làm...?
Anh ta đang sỉ nhục ai vậy?!
Với độ tuổi, vóc dáng và ngoại hình của Chân Thuận và Giả Nghịch, họ có thể làm cái đó sao?
Cô có thể để mắt đến những người như vậy sao?!
Trong phòng VIP ánh sáng mờ ảo, Lục Cẩn không nhìn thấy vẻ mặt đen như mực của Vân Mộ Kiều.
Anh ta tiếp tục nói với giọng đau khổ: "Kiều Kiều, tôi là người sai trước, lần này tôi sẽ coi như không có gì xảy ra.”
"Nhưng con gái phải có tự trọng và yêu bản thân, tôi hy vọng sẽ không có lần sau."
Lục Cẩn đứng dưới một chiếc đèn, vẻ mặt không vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Bàn tay Vân Mộ Kiều lập tức siết chặt.
Câu nói này có phải là của một người ba đang nói với con gái không vậy?
Trước khi Vân Mộ Kiều kịp ra tay, Giả Nghịch đã lên tiếng phản bác trước: "Lục Tổng, không phải ai cũng giống như anh. Chúng tôi chỉ là vệ sĩ của cô Vân, bảo vệ an toàn cho cô ấy, không cung cấp dịch vụ đặc biệt."
"Lúc nào Mộ Kiều cũng cần bảo vệ sao? Có tôi bảo vệ, ai dám làm gì cô ấy?" Lục Cẩn không tin và tự động bỏ qua câu nói trước của Giả Nghịch .
Giả Nghịch cố gắng giữ bình tĩnh: "Lục Tổng quả thật vừa bình thường lại vừa tự tin."
Vân Mộ Kiều dẫn họ đến đây, rõ ràng là để phòng ngừa anh ta.
Lục Cẩn nghe ra Giả Nghịch đang chế giễu mình, ánh mắt tối lại, anh ta định thay Vân Mộ Kiều dạy cho tên vệ sĩ không biết điều một bài học.
Vân Mộ Kiều cắt ngang: "Lục Tổng, nếu anh chỉ đến đây để nói những lời khó nghe và làm phiền tôi, anh có thể rời đi ngay bây giờ.”
"Giữa chúng ta chẳng có gì cả, tôi làm gì là việc của tôi, anh không có quyền can thiệp."
Lục Cẩn đứng sững tại chỗ, dường như không thể tin rằng những lời này lại đến từ Vân Mộ Kiều.
Anh ta há miệng, hỏi: "Kiều Kiều, hôm nay em mời tôi tới gặp mặt, không phải là để chúng ta hàn gắn sao?"
Vân Mộ Kiều cảm thấy thật nực cười.
Lục Cẩn đúng là như Giả Nghịch đã nói, vừa bình thường lại vừa tự tin.
"Lục Tổng, chúng ta chưa bao giờ ở bên nhau, sao lại có chuyện hàn gắn?"
Lục Cẩn nghe thấy, sắc mặt trắng bệch: "Sao... sao lại như vậy, rõ ràng là khi em về nước, em đã đồng ý ở bên tôi mà."
Vân Mộ Kiều cảm thấy một nỗi buồn chợt dâng lên. Chính là "Vân Mộ Kiều" trong cuốn sách đã đồng ý ở bên Lục Cẩn khi cô trở về.
Có vẻ như Lục Cẩn đã có ký ức về nhân vật trong sách.
Nhưng ký ức này không hoàn chỉnh, có lẽ dừng lại ở giai đoạn anh ta tưởng rằng "Vân Mộ Kiều" yêu anh ta, nếu không thì làm sao có thể nói ra những lời ngớ ngẩn như vậy.
Vân Mộ Kiều khẽ cười một chút.
Mặc dù thật ghê tởm, nhưng nếu Lục Cẩn yêu cô đến thế, nếu cô không tận dụng tình yêu này, chẳng phải là có lỗi với anh ta sao?
Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Cẩn, điều chỉnh lại biểu cảm của mình, giả vờ rơi lệ nói: "Nhưng anh đã có Úc Noãn Noãn rồi, phải không?"
Lục Cẩn vội vàng giải thích, nhưng Vân Mộ Kiều đã cắt lời anh: "Lục Cẩn, anh thật sự làm tôi thất vọng.”
"Tôi ra nước ngoài không phải để c.h.ế.t đi, mà là để sống lại.”
"Anh nếu thật sự thích tôi, điều anh cần làm là tranh thủ thời gian đi theo tôi ra nước ngoài, thay vì vội vàng tìm người khác thay thế tôi.”
"Chẳng lẽ anh không có tiền mua vé máy bay đến nước Y sao? Hay là cho rằng tôi không xứng đáng để anh lãng phí thời gian?"
Trước một loạt câu hỏi dồn dập của Vân Mộ Kiều, Lục Cẩn không thể phản bác được.
Anh ta run rẩy ngồi xuống ghế sofa, lấy tay che mặt.
Giọng anh ta khàn đặc: "Xin lỗi, Kiều Kiều, thật sự xin lỗi."
Vân Mộ Kiều kiềm chế không cười, giọng đầy vẻ tiếc nuối: "Chuyện đã đến mức này, xin lỗi thì có ý nghĩa gì nữa? Có duyên không có phận, chỉ thêm đau buồn và tiếc nuối mà thôi."
Lục Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hy vọng và kích động nhìn Vân Mộ Kiều: "Kiều Kiều, ý của em là thật ra trong lòng em..."
Vân Mộ Kiều giơ tay, ngăn anh ta không để câu nói câu tiếp theo.
Vân Mộ Kiều thở dài một cách chán nản, nói: "Bây giờ anh đã đính hôn với Cô Úc, chuyện này không chỉ liên quan đến Lục gia và Cố gia, mà còn ảnh hưởng đến sự nghiệp và tương lai của anh nữa”
"Giữa chúng ta đã không thể, nhưng nếu anh muốn tôi tha thứ, cũng không phải là không thể, trừ khi..."
"Trừ khi gì?" Lục Cẩn hỏi gấp.
Vân Mộ Kiều nhìn Lục Cẩn, khuôn mặt tràn đầy sự chân thành, không phản bác lời của anh ta, có vẻ như đã biết chuyện anh ta và Úc Noãn Noãn đã đính hôn, Úc Noãn Noãn cũng đã được công nhận là tiểu thư thật sự của Cố gia.
Điều này càng thú vị hơn.
Anh ta có ký ức về nhân vật trong sách, có cả ký ức của thế giới thực, lại còn bị nhầm lẫn, đúng là ông trời giúp cô mà.
Vân Mộ Kiều tiếp tục diễn trò.
Cô lắc đầu, như thể đang do dự, rồi cố gắng cười một cách miễn cưỡng: "Không có gì."
Lục Cẩn lại không chịu dừng lại, tiếp tục hỏi: "Kiều Kiều, chỉ cần em có thể tha thứ cho tôi, em muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm."
"Thật sao?"
"Thật!"
Vân Mộ Kiều nhìn Lục Cẩn, giả vờ cảm động nói: "Tôi hy vọng anh có thể cho Thiệu Ứng Trầm vào làm việc tại bộ pháp lý của trụ sở chính Úy Lam."
Lục Cẩn ngơ ngác: "Thiệu Ứng Trầm? Tại sao?" Anh ta cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều cúi đầu không nói gì, để Lục Cẩn tự đoán.
Lục Cẩn sốt ruột: "Có phải Úc Noãn Noãn đã xúi giục anh ta làm hại em không? Em yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ta cho em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-89-quy-tac-cung-bi-han-che-boi-quy-tac.html.]
Trong ký ức của Lục Cẩn, Úc Noãn Noãn và Thiệu Ứng Trầm quen biết, và quan hệ của họ khá tốt.
Ánh mắt của Thiệu Ứng Trầm khi nhìn Úc Noãn Noãn là loại chiếm hữu mà Lục Cẩn rất quen thuộc.
Nếu Úc Noãn Noãn khóc với Thiệu Ứng Trầm, anh ta chắc chắn sẽ đứng lên bảo vệ cô ta.
Vân Mộ Kiều là một cô gái thuần khiết, làm sao có thể đối phó với một người tâm cơ như Thiệu Ứng Trầm?
Kiều Kiều chắc chắn đã bị ức h.i.ế.p rồi!
Vân Mộ Kiều không biết Lục Cẩn đang tưởng tượng ra những gì, nhưng những suy nghĩ của anh ta lại có lợi cho cô.
Cô ngay lập tức ngăn lại: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn trả thù anh ta một chút thôi, không phải muốn hủy hoại anh ta.”
"Đặt anh ta dưới mắt anh, thỉnh thoảng khi nghĩ đến tôi, trong công việc, anh có thể làm khó anh ta một chút, để tôi cũng được thoải mái một chút, vậy là tôi mãn nguyện rồi."
Câu "thỉnh thoảng nghĩ đến tôi" chính là chốt chặn khiến Lục Cẩn bị khống chế hoàn toàn.
Đây chẳng phải rõ ràng là nói rằng giữa họ vẫn còn cơ hội sao?
Nhưng bộ phận pháp lý không phải là một vị trí có thể bỏ qua, nó còn có thể tiếp cận với bí mật quan trọng của công ty, đặc biệt là mặt tối của công ty.
Lục Cẩn có phần do dự.
Vân Mộ Kiều nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Cô lấy ra một tấm thiệp mời từ trong túi, với giọng điệu tiếc nuối nói: "Một tuần nữa là sinh nhật tôi, tiệc sinh nhật 24 tuổi sẽ tổ chức tại khách sạn Lộc Minh, tôi vốn định hôm nay mang thiệp mời đến đưa cho anh, nhân tiện nhờ anh giúp tôi một việc nhỏ.”
"Không ngờ, tôi đã quá mong đợi rồi.”
"Cũng đúng thôi, đã 5 năm không liên lạc, làm sao có thể so sánh với người đã cùng sống bên nhau, chung tay chung gối."
Nói rồi, Vân Mộ Kiều quay đầu nhìn Giả Nghịch : "Giúp tôi vứt thiệp mời đi, dù sao thì vị khách quý này cũng sẽ không đến đâu."
Lục Cẩn vội vàng giật lấy tấm thiệp mời, ánh mắt kiên quyết nói: "Kiều Kiều, em yên tâm, tôi sẽ không làm em thất vọng."
Vân Mộ Kiều nhìn tấm thiệp mời Lục Cẩn cầm trong tay, nở một nụ cười chua chát nói: "Lục Cẩn, đừng ép mình quá, vì tôi mà làm mọi chuyện không vui với cô Úc thì không đáng."
Lục Cẩn lo lắng muốn nắm tay Vân Mộ Kiều để thề thốt, nhưng bị Vân Mộ Kiều tránh đi.
Ánh mắt anh ta trở nên u ám, tiếp tục đảm bảo: "Trước đây là tôi sai, lần này tôi nhất định sẽ không làm em thất vọng."
Vân Mộ Kiều cười mỉm một cái, gật đầu: "Tôi tin anh, Lục Cẩn ."
Thốt lên cái tên này làm Vân Mộ Kiều thật sự cảm thấy buồn nôn thật sự.
Nhưng Lục Cẩn lại rất thích, ngay lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Vân Mộ Kiều nhân lúc đó uống chút rượu, che giấu đi nụ cười nơi khóe miệng.
Lục Cẩn ngoan ngoãn như vậy, khiến trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi khi lợi dụng anh ta.
Sau khi trò chuyện thêm một lát với Lục Cẩn, Vân Mộ Kiều viện lý do là thời gian đã muộn, mong được về nghỉ ngơi, rồi nhân cơ hội đẩy Lục Cẩn đi.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, Vân Mộ Kiều từ từ thưởng thức ly rượu trong tay.
Thế giới này, thật thú vị.
Biết rằng những nhân vật phản diện này không yên ổn, nên đã trao cho nữ chính hệ thống và kỹ năng, còn trao cho nam chính ký ức từ trong sách, tăng cường điểm kỹ năng thiên phú kinh doanh của anh ta.
Chỉ tiếc, ngay cả quy tắc cũng bị hạn chế bởi quy tắc.
Kỹ năng của nữ chính đối với các nhân vật phản diện là vô dụng, ký ức của nam chính không đầy đủ, và còn bị nhầm lẫn với thực tại.
Chẳng những vậy, nó lại còn rơi vào tay cô.
Lục Cẩn không phải là đối tác làm ăn tốt với Thiệu Ứng Trầm sao?
Giờ tình huống này, e là không thể cứu vãn được nữa rồi.
Giả Nghịch nhìn xuống điện thoại, rồi nhìn Vân Mộ Kiều đang cười một cách không có ý tốt, ho nhẹ một tiếng.
Nói: "Cô Vân, Trì thiếu đã biết cô đang ở trong Lạc Nhậtc, và đang trên đường tới đây."
Vân Mộ Kiều: !!!
"Vấn đề quan trọng thế này sao không nói sớm?!"
Cái kẻ bám dính ấy, lại chuẩn bị khóc lóc trong lòng cô rồi!
Vân Mộ Kiều hoảng hốt đặt ly rượu xuống, vội vàng xách túi chuẩn bị chuồn đi.
Giả Nghịch giơ tay lên, nhắc nhở: "Cô Vân, Trì thiếu đã đến rồi..."
Chưa dứt lời, cửa cửa phòng bao đã bị mở ra.
Trì Tiện xông vào một cách vội vã, định ôm lấy Vân Mộ Kiều, nhưng sau đó từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, quan sát kỹ lưỡng một lượt.
Chắc chắn rằng cô không thiếu một sợi tóc nào, anh mới ôm cô vào lòng.
Ôm rất chặt, như thể chỉ cần nới lỏng tay, cô sẽ biến mất.
Giả Nghịch ra hiệu cho Chân Thuận, rồi cùng Chân Thuận rời đi lặng lẽ, để lại không gian cho Trì Tiện và Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều bị ôm đến mức thở không nổi, cô vỗ vỗ lưng Trì Tiện, an ủi: "Yên tâm đi, em có Chân Thuận và Giả Nghịch đi cùng, sẽ không sao đâu."
Trì Tiện vẫn không chịu buông tay, lầm bầm rồi cọ cọ vào vai Vân Mộ Kiều.
【Kiều Kiều mà đi gặp gỡ cái tên Lục Cẩn xấu xa kia,sao anh có thể không lo được chứ!】
Vân Mộ Kiều thở dài trong lòng, cô cũng không ngờ rằng Trì Tiện lại nhanh chóng biết chuyện cô hẹn gặp Lục Cẩn đến vậy.
Cô nghiêng đầu hôn vào cổ Trì Tiện, an ủi: "Không sao đâu, sau này sẽ luôn dẫn theo anh được không?"
Trì Tiện như bị bật một công tắc lạ, đột nhiên cơ thể run lên, ngay lập tức buông Vân Mộ Kiều ra, nhảy lên ghế sofa, ôm chặt cái gối, cúi đầu đỏ mặt, không dám nhìn Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều: !!! Ôi trời, nhạy cảm như vậy sao?
Không chắc, thử lại xem sao.
Hehe~
Vân Mộ Kiều nhếch mép cười, xoa xoa tay chuẩn bị hành động.
Cô nâng cằm Trì Tiện lên, đối diện với đôi mắt trong sáng, đầy tình cảm của anh.
Lúc này, Trì Tiện như một đoá hoa mỏng manh chưa hiểu sự đời, sẵn sàng để người khác hái.
Vân Mộ Kiều trong lòng thầm cảm thán, sao lại thấy mình giống như Tây Môn Khánh vậy?
Nhưng sắc đẹp trước mắt, ai mà có thể kiềm chế được chứ?
Cô áp sát môi mình vào môi Trì Tiện, hơi thở giao nhau, cô cảm giác mình nghe thấy nhịp tim của Trì Tiện đập nhanh như trống.
Nhưng nghe kỹ lại, nhịp tim ấy thực ra lại là của chính cô.