Bạch Nguyệt Quang - Chương 52 :
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:39:24
Lượt xem: 2
Khi bước ra khỏi trại giam, Vân Mộ Kiều nhìn thấy Trì Tiện đang cúi đầu, tựa vào chiếc Ferrari đỏ rực, chiếc vòng cổ với ngôi sao sáu cánh treo lủng lẳng có vẻ mong manh như sắp rơi xuống.
Cảnh vật và con người, đẹp như một bức tranh, nhưng lại mang một cảm giác buồn bã khó tả.
Vân Mộ Kiều trong lòng bỗng thắt lại: "Chết tiệt, quên mất là vị trí của trại giam khá xa xôi, chim còn không thèm ị ở đây, huống chi là tìm được chỗ mua kem."
"Trì Tiện!"
Vân Mộ Kiều vội vàng gọi anh, để ngăn anh bị chìm đắm quá lâu trong cảm xúc buồn bã của mình.
Dù sao thì, một người đàn ông lớn từng này tuổi mà buồn bã chỉ vì không mua được kem dthì thật là xấu hổ.
Cô phải kiềm chế không được cười, không thể để cho người đàn ông này xấu hổ thêm.
Trì Tiện nghe thấy Vân Mộ Kiều gọi mình, lập tức nở nụ cười, nhanh chóng chạy tới và giúp cô xách túi.
"Kiều Kiều, nơi này vắng vẻ quá, anh không mua được kem." Anh nói với vẻ đầy áy náy.
Tâm trạng muốn cười mà cô cố gắng kiềm chế bỗng nhiên biến mất.
Người đàn ông tài giỏi trước mặt cô dường như thực sự cảm thấy buồn vì không thể hoàn thành yêu cầu của cô.
Vân Mộ Kiêu nắm lấy tay của Trì Tiện rồi hôn nhẹ lên môi anh.
"Không mua được cũng không sao, trà sữa cũng rất ngon."
Trì Tiện trong lòng bỗng như đang nhảy múa tưng bừng: "Ngọt quá đi!"
Tất nhiên, trên mặt anh vẫn cố gắng giữ vẻ lịch lãm và kiêu hãnh của mình, chỉ mím môi cười.
"Trì Tiện, anh có muốn thử một lần nữa không?" Vân Mộ Kiều ôm lấy eo anh, dán sát vào anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt Trì Tiện, cảnh này giống như Vân Mộ Kiều đang đòi hôn anh.
Không, Vân Mộ Kiều đúng là đang đòi hôn anh mà.
"Ừ."
Gần như ngay khi Trì Tiện trả lời, nụ hôn của anh đã đặt lên môi Vân Mộ Kiều.
Khung cảnh hoang vắng xung quanh bỗng chốc trở nên sinh động và tươi đẹp.
Có làm gió thổi qua ngọn cây non, cỏ xanh mướt, leo qua những tảng đá cứng rắn cao lớn, và cùng dòng suối nhỏ nhảy múa một cách nhẹ nhàng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Họ ôm nhau đắm chìm trong làn gió ấm áp, dường như khoảnh khắc này chính là sự gắn kết vĩnh cửu.
"A hem!"
Người bảo vệ đột ngột ho mạnh, cắt ngang nụ hôn của họ.
Trì Tiện luyến tiếc nhẹ nhàng hôn thêm cái nữa rồi tách ra với Vân Mộ Kiều.
Cả hai quay lại nhìn người bảo vệ với ánh mắt không hài lòng, rồi lại nhìn nhau mỉm cười.
"Đi thôi, về nhà thôi."
...
Video xin lỗi của Đỗ Văn Khanh, Vân Mộ Kiều phải cố gắng nuốt cơn buồn nôn mà xem hết.
Đỗ Văn Khanh, mặt mũi nhem nhuốc, khóc lóc kể lại những việc đã làm trong suốt những năm qua, xin lỗi cô cùng Kiều Nhược Vũ, thực sự xấu thảm hại.
Vân Mộ Kiều không thể chịu nổi, nhưng lại rất tàn nhẫn cho cả nước cùng xem.
Cô đã mua một vài hot search, để Đỗ Văn Khanh nằm trên đó mấy ngày, khiến bà ta nổi tiếng trên mạng, khiến bà ta mất mặt.
Cô không quan tâm dư luận như thế nào, chỉ lo thuê đội quân mạng để mắng chửi người khác.
Khi vụ này qua đi, sự việc liên quan đến chất lượng sản phẩm của Xuân Phong cũng có kết quả.
Sản phẩm không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở những người đăng video nói xấu về Xuân Phong.
Nguyên nhân những người đó bôi nhọ Xuân Phong không được công khai, nhưng cũng không ngăn cản được các cư dân mạng tự do phán đoán.
Có nhiều giả thuyết khác nhau, và giả thuyết được đông đảo mọi người đồng tình nhất là âm mưu của công ty đối thủ.
Vân Mộ Kiều không quan tâm những điều này, cô chỉ nhân cơ hội này chia sẻ thông tin về chương trình "Thử Trang Điểm Mùa Xuân" do Xuân Phong và Kiều Mộc tổ chức, cũng như cuộc thi thiết kế bao bì mới của các sản phẩm Xuân Phong trên Weibo.
Càng nhiều người nhìn thấy Xuân Phong, Xuân Phong sẽ được lan tỏa đến mọi ngóc ngách của thế giới.
Ngoài hai sự việc lớn này, Vân Mộ Kiều lo lắng nhất chính là tin đồn trên mạng về việc Cố Mẫn Mẫn sắp đính hôn với Lục Cẩn.
Cô đã nhiều lần liên lạc với Cố Mẫn Mẫn, muốn nói chuyện về việc này, nhưng Cố Mẫn Mẫn luôn từ chối, nói là có việc bận, đợi qua hai ngày rồi nói sau.
Hai ngày rồi lại hai cngày, cô cũng đã học được cách điều chỉnh hơi thở khi hôn, mà vẫn chưa gặp được Cố Mẫn Mẫn.
Thay vào đó, cô lại nhận được thiệp mời từ Lục gia, mời tham dự tiệc đính hôn của Lục Cẩn và Cố Mẫn Mẫn!
Cô không thể tìm được Cố Mẫn Mẫn, Trì Tiện cũng không chịu nói cho cô biết Cố Mẫn Mẫn đang ở đâu, ngay cả trong lòng anh cũng không nói.
Vân Mộ Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi đến ngày 18 tháng 6, rồi sẽ nói rõ với Cố Mẫn Mẫn.
Việc Lục Cẩn tìm Cố Mẫn Mẫn để liên hôn không thể không liên quan đến cô.
Nếu Cố Mẫn Mẫn không tự nguyện hoặc hối hận, cô nhất định phải tìm cách giúp cô ấy thoát khỏi bể khổ.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-52.html.]
Sáng ngày 18 tháng 6, Vân Mộ Kiều cùng Trì Tiện từ khu nghỉ dưỡng Tiên Vân lên đường đến khách sạn Lộc Minh.
Vân Mộ Kiều diện chiếc váy dạ hội bạc ôm sát, tôn lên thân hình quyến rũ của cô.
Đồ trang sức cô đeo và chiếc ghim cài áo của Trì Tiện đều sử dụng loại đá amethyst tím giống nhau.
Cô cùng Trì Tiện mặc lễ phục đen tinh tế, tay trong tay xuống xe, bước vào khách sạn Lộc Minh, như một cặp đôi hoàn hảo.
Nếu nói hôm nay là ngày đính hôn của họ, chắc cũng chẳng ai nghi ngờ.
Hôm nay tại khách sạn Lộc Minh, ngoài nhân viên phục vụ, tất cả đều là khách tham dự tiệc đính hôn.
Lục Cẩn, để thể hiện sự coi trọng đối với Cố Mẫn Mẫn, đã thuê toàn bộ khách sạn Lộc Minh trong hai ngày này, và mỗi khách đều có một phòng riêng.
Còn việc anh ta giải quyết vấn đề với những khách đã đặt phòng trước đó thế nào, không quan trọng.
Khi Vân Mộ Kiều và Trì Tiện vừa bước vào sảnh, không biết từ đâu, một cậu bé vênh váo tự đắc bỗng lao tới như tên lửa, đ.â.m thẳng vào lòng Vân Mộ Kiều, khiến cô lảo đảo suýt ngã, gần như bị trẹo mắt cá chân.
"Cẩn thận!" Trì Tiện một tay ôm chặt eo Vân Mộ Kiều, chuyển cô sang bên kia của mình để bảo vệ.
Sau đó anh nhanh chóng nhấc bổng cậu bé lên, nhìn nó một lúc, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không mấy thiện cảm: "Này cậu nhóc, nhóc là tiểu quỷ của Tiền gia phải không? Ai cho nhóc đẩy Kiều Kiều? Nói!"
Cậu bé lúc nãy rõ ràng nhắm thẳng vào Vân Mộ Kiều mà lao tới.
Cũng phải trách anh phản ứng quá chậm, không kịp bảo vệ Vân Mộ Kiều.
Cậu nhóc nhìn cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, thân hình vạm vỡ, dáng vẻ tựa như không sợ trời đất gì.
Nhưng khi bị Trì Tiện trừng mắt, cậu nhóc không nói nổi một lời, sợ hãi khóc oà lên.
Trì Tiện không vì nó khóc mà tha cho nó: "Không ai nhận, nhóc chỉ là đứa trẻ hoang, không có tư cách xuất hiện ở đây."
Anh gọi một nhân viên phục vụ lại, ra lệnh: "Cậu nhóc này không phải khách hôm nay, ném nó bra ngoài!"
Nhân viên phục vụ nhìn tình hình trước mắt, có chút lúng túng.
Hôm nay đến đây, bất kì là vị khách nào cũng không thể đắc tội.
"Chú là đồ xấu, mau buông cháu ra, nếu không ba mẹ cháu còn chị cháu chị nữa sẽ không tha cho chú đâu!"
Cậu nhóc khi nghe thấy Trì Tiện muốn ném mình ra ngoài, khóc càng to hơn, vừa khóc vừa chửi, tay vung những cú đ.ấ.m mạnh vào Trì Tiện.
"Trì Tiện cẩn thận, nó định đánh người!" Vân Mộ Kiều lo lắng trong lòng, cô biết cậu nhóc này khá khỏe, nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ bị bầm tím.
Trì Tiện sao để cậu nhóc làm vậy được, anh dùng lực trong tay, ném cậu ta ra ngoài.
Cậu nhóc "bịch" một tiếng ngã xuống đất, như một con ếch béo lăn tròn.
Cậu nhóc này có vẻ quen với việc không ai quản lý, chưa từng phải chịu cảnh này, nên nằm lăn ra đất vừa khóc vừa kêu gào, làm trò mèo để bắt nạt người khác.
Khi nhân viên phục vụ và khách khứa đang lúng túng không biết xử lý thế nào, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng, xinh đẹp vang lên từ xa.
"Tiểu Thần, sao lại nằm dưới đất vậy? Ai, ai đã đánh Tiểu Thần của tôi?" Một cô gái mặc váy dạ hội màu vàng nhạt, lao qua đám đông đang đứng xem, tiến đến ôm cậu nhóc lên, chất vấn.
"Chính là chú ấy!"
"Đúng, là tôi."
Giọng của Tiền Thần và Trì Tiện đồng thanh vang lên.
Tiền Oánh thấy Trì Tiện, không khỏi sững người một lát.
Ngay sau đó, cô bị ánh mắt khinh thường của anh làm nghẹn lại, rồi mới tiếp tục chất vấn: "Trì thiếu, sao lại vô cớ đánh một đứa trẻ như vậy được, chắc chắn là có người làm chuyện xấu mà không dám nhận, nên đẩy Trì thiếu ra làm bia đỡ đạn rồi!"
Khí thế của Tiền Oánh đã yếu đi nhiều, khi hỏi, cô ta cũng không dám nhìn thẳng vào Trì Tiện, mà chỉ chăm chăm nhìn Vân Mộ Kiều bên cạnh.
Vân Mộ Kiều nghiêng đầu, cảm thấy thật buồn cười.
Lục Cẩn là một con ch.ó điên, ngay cả những người theo đuổi anh ta cũng vậy.
Trì Tiện hừ lạnh một tiếng: "Cậu ta đ.â.m vào bạn gái tôi, dạy dỗ một chút có sao không?"
"Không thể nào!" Tiền Oánh phản bác ngay lập tức, "Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn là ai đó đã động thủ trước. Trì thiếu , tôi hiểu anh vì một người con gái mà giận dữ, nhưng mà tính toán với một đứa trẻ thì có vẻ quá hẹp hòi rồi."
Trì Tiện nhíu mày lại càng chặt hơn.
Vân Mộ Kiều kéo kéo tay áo anh, anh mới từ từ thư giãn một chút.
Vân Mộ Kiều bước qua người Trì Tiện, tiến lên phía trước, nhìn Tiền Oánh đang xoa dịu Tiền Thần, cười nói:
"Cô Tiền, tài ăn nói của cô thật là tuyệt vời, chỉ trong hai câu đã biến tôi thành một kẻ quyến rũ, không chỉ vậy còn đổi trắng thay đen lấp l.i.ế.m đi lỗi sai của em trai mình, đồng thời dùng đạo đức ràng buộc Trì Tiện, thật là tài ba.”
"Đáng tiếc, tôi chính là kiểu người nhỏ nhen, không có đạo đức gì cả, cô không thể đạo đức ràng buộc tôi đâu.”
"Em trai cô đ.â.m vào tôi, Trì Tiện đẩy cậu ta ra, coi như hòa nhau rồi. Nếu cô Tiền không thấy vậy, tôi không ngại dạy dỗ em trai cô lần nữa. Dĩ nhiên, nếu Cô Tiền có khả năng, cô cũng có thể tìm Trì Tiện để đòi lại công lý cho em trai cô.
"Còn nữa, Cô Tiền, vừa rồi cô vu khống tôi, lấy đạo đức ràng buộc Trì Tiện, tôi cũng sẽ tính sổ với cô chuyện này."
Vân Mộ Kiều nhẹ nhàng nâng tay lên, Tiền Oánh tưởng cô sẽ đánh mình, hoảng hốt che mặt và lùi lại một bước, kết quả lại giẫm phải váy, tự ngã xuống đất.
Tiền Thần vốn đang khóc trong lòng chị gái, không phòng bị, cũng ngã theo, thân hình tròn vo đập vào người Tiền Oánh, đè cô ta đến nỗi không thở nổi.
Nụ cười trên khuôn mặt Vân Mộ Kiều chuyển thành vẻ mỉa mai, cô nhìn hai chị em ngã trên đất, đôi môi đỏ mím lại, thốt ra hai từ: "Rác rưởi."
Rồi cô khoác tay Trì Tiện, đi thẳng ra khỏi hiện trường.
Sức chiến đấu yếu ớt như vậy, không có gì lạ khi ngay cả Lục Cẩn mà cô ta cũng không giữ nổi