Bạch Nguyệt Quang - Chương 21: Thử sức

Cập nhật lúc: 2025-03-24 06:51:47
Lượt xem: 12

Vân Mộ Kiều cúi đầu nhìn vào lễ tân đang chặn đường mình, trên bảng tên trước n.g.ự.c của cô ta có viết ba chữ Vân Tư Ngôn .

Vân Mộ Kiều cười nhạt, hóa ra chính là người mà Chung Duẩn đã từng nói với cô, cô cháu gái nhỏ mà Vân Cảnh Tiêu đã cho vào công ty.

Cô không phải là xoi mói gì đâu, nhưng với dáng vóc và khuôn mặt của Vân Tư Ngôn như vậy, sao Vân Tư Ngôn lại có thể tự tin đứng ở đây, làm lễ tân trong một công ty giải trí nhiều mĩ nhân như thế này?

Hơn nữa, Vân Tư Ngôn ngay cả những quy tắc giao tiếp cơ bản nhất cũng không biết.

Vân Tư Ngôn chắc không phải là người mà Vân Cảnh Tiêu cố tình cử đến để phá hoại Công ty Giải trí Kiều Mộc chứ?

Vân Mộ Kiều cầm bảng tên của Vân Tư Ngôn lên , sờ sờ vào nói: "Vân, Tư, Ngôn, lễ tân của Công ty Giải trí Kiều Mộc?"

"Đúng vậy." Vân Tư Ngôn ưỡn ngực, rất đắc ý.

"Ngay cả sếp của mình mà cũng không nhận ra, có gì đáng tự hào chứ?"

"Vân Cảnh Tiêu đã vất vả lắm mới đưa được cô vào đây, không phải để cô thể hiện ra sự ngu ngốc của Vân gia đó chứ?" Vân Mộ Kiều lạnh lùng quở trách.

Vân Mộ Kiều, cộng thêm đôi giày cao gót khiến cô cao hơn một mét tám, tạo ra một áp lực rất lớn.

Vân Tư Ngôn, chỉ cao hơn một mét sáu, không khỏi lùi lại một bước, tay đang ngăn Vân Mộ Kiều cũng theo đó hạ xuống.

Nhưng rất nhanh Vân Tư Ngôn nhớ lại, Vân Mộ Kiều luôn ở nước ngoài, không có tin tức gì về việc cô trở về từ chú mình, dì hay chị Vân Đóa.

Người trước mặt chắc chắn đang lừa cô ta.

Hơn nữa, dù có là thật đi chăng nữa thì sao?

Cô ta là người được Vân Cảnh Tiêu sắp xếp vào đây, Vân Cảnh Tiêu là ba của Vân Mộ Kiều , liệu Vân Mộ Kiều có thể chống lại chính ba của mình không?

Ngay khi nghĩ đến đó, Vân Tư Ngôn bỗng nhiên có thêm tự tin, n.g.ự.c lại ưỡn ra.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Cô là cái thá gì mà dám nói mình là sếp của tôi? Tôi làm lễ tân của công ty, chặn những khách không mời mà tới là nhiệm vụ của tôi. Cô không có hẹn, mau đi đi! Đừng nghĩ chỉ vì có khuôn mặt tạm ổn mà có thể bước lên đỉnh cao ngay được."

Khi Vân Mộ Kiều thấy Vân Tư Ngôn nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, như thể đang nhìn một cô gái bán dâm, cô suýt nữa đã bật cười vì tức giận.

Vân Cảnh Tiêu sao lại có thể đào ra một người kỳ lạ như thế này, không có năng lực, trí tuệ, và cả nhan sắc, mà lại dám giẫm lên mặt cô.

Vân Mộ Kiều lười tranh cãi với Vân Tư Ngôn, rút điện thoại ra định gọi cho Chung Duẩn.

"Vân Tổng, cô về nước rồi à?"

Cô còn chưa kịp gọi, từ xa đã vang lên một tiếng kêu ngạc nhiên.

Một cô gái cao ráo, dung mạo thanh tú và xinh đẹp, cầm cốc nước, phấn khích chạy lại gần.

"Vân Tổng, chào cô, tôi là lễ tân của Công ty Giải trí Kiều Mộc, Diêu Nhị."

"Cô đến tìm Chung Tổng phải không? Chung Tổng đang ở phòng khách trên tầng 17 tiếp khách, tôi đưa cô lên nhé?"

Ngay khi Diêu Nhị gọi như vậy, nhiều người trong văn phòng đã thò đầu ra nhìn.

Thấy là Vân Mộ Kiều , mọi người đều xôn xao bàn tán.

"Thật sự là Vân tổng, không ngờ tôi lại có thể gặp được Vân tổng ngoài đời."

"Trời ơi, Vân tổng còn xinh đẹp hơn trên ảnh, ngoài đời nhìn đẹp hơn nhiều, đẹp hơn mấy ngôi sao ký hợp đồng với công ty nữa."

"Nhưng mà Vân tổng có vẻ hơi dữ, nếu tôi đến xin chữ ký, liệu cô ấy có mắng tôi là không biết giữ gìn tác phong không?"

"Chửi thì chửi, tôi có thể được gần gũi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Vân tổng, tôi không sợ bị mắng đâu!"

Vân Tư Ngôn nhìn Vân Mộ Kiều đầy khó tin: "Cô, cô thực sự là Vân Mộ Kiều à?"

"Vân Tư Ngôn, cô hỏi câu ngốc nghếch gì vậy? Chuyện rõ ràng như thế mà còn phải hỏi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-21-thu-suc.html.]

Diêu Nhị tức giận trừng mắt nhìn Vân Tư Ngôn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mỗi năm trong buổi tiệc cuối năm, Chung tổng đều chiếu ảnh của Vân tổng, sao cô lại không nhận ra vậy?"

Vân Tư Ngôn nghe thấy lời lẩm bẩm của Diêu Nhị, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh.

Cô ta cố gắng nở một nụ cười hèn mọn, quay sang chào Vân Mộ Kiều : "Chị họ, tôi bị mù mặt, chú thường xuyên cười tôi ngu ngốc, chị đừng giận tôi nhé."

Câu này nghe như là xin lỗi Vân Mộ Kiều , nhưng thực tế lại đang dùng Vân Cảnh Tiêu để đe dọa cô.

"Đúng là ngu như heo." Vân Mộ Kiều nối tiếp lời cô ta, mắng cô ta:

“Người ngu ngốc như thế này, mà công ty cũng dùng được sao?”

“Hôm nay ngăn cản chính Sếp của mình, ngày mai có khi là một khác hàng lớn nào đó, ngày kia có khi công ty phá sản luôn rồi.”

"Vì lợi ích của công ty và các nhân viên khác, Vân Tư Ngôn, tại sao cô không chủ động rời khỏi công ty đi?"

Vân Tư Ngôn giả vờ bình tĩnh đối diện trả lời Vân Mộ Kiều : “Chị họ, chị là đang nói đùa đúng không, chú bảo tôi đến đây làm việc là để giúp chị mà.”

“Tôi trước giờ chưa từng nói đùa với những kẻ ngu ngốc, vì sợ chúng không hiểu.”

"Cô cũng đừng lấy Vân Cảnh Tiêu ra dọa tôi, ông ta giờ lo cho mình còn không xong, đâu có thời gian để quản mấy chuyện vặt vãnh của cô."

"Hơn nữa, cô hiện giờ vẫn là nhân viên của công ty tôi, khi ở công ty, cô phải gọi tôi là Vân tổng. Nếu cứ gọi là chị họ, người ngoài sẽ tưởng tôi đưa cô vào công ty, họ sẽ cười tôi ngu ngốc đó."

Vân Mộ Kiều nở nụ cười mỉa mai, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong kính, cô không khỏi thầm nghĩ: Cô chẳng phải là Bạch Nguyệt Quang gì cả, cô là kiểu nhân vật phản diện trời sinh mà!

Vân Mộ Kiều rõ ràng đang mắng cô ta, Vân Tư Ngôn cũng không đến mức không nhận ra.

Cô ta muốn nổi giận mắng lại, nhưng lại không dám từ bỏ công việc lương cao, nghỉ ngơi thoải mái và có thể dựa vào mối quan hệ với sếp để làm càn. Chỉ đành nén giận, khiến khuôn mặt vốn đã không đẹp lại càng méo mó khó coi.

"Chị... Vân tổng, hôm nay là lỗi của tôi, xin chị cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ sửa sai, không tái phạm nữa."

Vân Tư Ngôn đôi mắt chứa đầy nước, nhìn Vân Mộ Kiều với vẻ bất mãn.

"Thế nào là 'lỗi của cô'? Cô làm lễ tân của công ty bốn năm mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, chưa nói, có khách đến, dù không có hẹn, cô lại ăn nói thiếu lễ phép như vậy, đoán bừa được sao?"

"Biết mình sai mà không nhận lỗi, không nhận sai, làm sao tôi có thể tin cô sẽ sửa sai?"

"Nếu cô thật sự có chút tự trọng, thì tự đi tìm phòng nhân sự để làm thủ tục nghỉ việc đi."

Thái độ không thể lay chuyển của Vân Mộ Kiều đã hoàn toàn chọc tức Vân Tư Ngôn .

"Đi thì đi, cô nghĩ công ty này là chỗ tốt lắm sao? Tôi không thèm nữa!"

"Vân Mộ Kiều , cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ kể lại chuyện này với chú tôi, để ông ấy đuổi cô ra khỏi nhà!"

Vân Mộ Kiều nhìn Vân Tư Ngôn như nhìn một kẻ ngốc: "…"

Cô ta nói thế khiến cô cũng không biết tiếp tục mắng cô ta thế nào, mắng kẻ ngốc thật sự là quá dễ dàng.

Dù sao, Vân Mộ Kiều cũng rất tò mò không biết Vân Cảnh Tiêu đã khoác lác thế nào trước mặt Vân gia mà khiến Vân Tư Ngôn dám tự tin như vậy đối mặt với cô.

Vân Mộ Kiều vừa đến công ty, đã buộc Vân Tư Ngôn phải từ chức, mà những nhân viên đứng xem lại không hề lên tiếng phản đối.

Họ chỉ lặng lẽ nhìn Vân Tư Ngôn, ánh mắt chứa đựng sự thương hại và đồng cảm.

Không biết là họ đang cảm thấy buồn cho cô ta vì đồng cảnh ngộ, hay là thương cảm cho người thiếu trí tuệ.

"Vân tổng, cô muốn nghỉ ngơi một chút trước, hay là trực tiếp đi gặp Chung tổng?" Diêu Nhị thân thiện tiến lại gần hỏi.

Vân Mộ Kiều liếc nhìn Vân Tư Ngôn đang vội vàng dọn đồ, sau đó nhìn về phía Diêu Nhị, trên khuôn mặt đã thay đổi thành biểu cảm ôn hòa, thân thiện, như thể người vừa rồi cáu giận không phải là cô.

Cô gật đầu ra hiệu và nói: "Tôi chỉ là tiện thể qua đây xem một chút thôi, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi."

Vân Mộ Kiều định đi lên tầng 17 gặp Chung Duẩn, đi được vài bước rồi lại quay lại, nói với Diêu Nhị: "Phiền cô đặt cho mọi người một phần trà chiều, không cần quá cầu kỳ, cứ chọn món mọi người thích là được, coi như là chút tấm lòng của tôi."

Vân Mộ Kiều đã kết bạn với Diêu Nhị, dặn Diêu Nhị chọn xong rồi gửi hóa đơn cho cô để thanh toán.

Loading...