Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 7: Ánh trăng sáng vị trà xanh
Cập nhật lúc: 2024-07-05 21:57:56
Lượt xem: 84
Trong phòng tiệc, ánh mắt mọi người mang theo vẻ châm chọc và mỉa mai, đối với người trong giới mà nói, Bùi Túc Nguyệt là người thừa kế của Bùi thị có bối cảnh lớn, gia thế khủng, ngoại hình đẹp, tài năng xuất chúng, hoàn mỹ đến mức không tìm ra khuyết điểm nào.
Tài sản của nhà họ Bùi là của cậu, các trưởng bối của bốn gia tộc lớn đều sủng ái tiểu thiếu gia hiểu chuyện này, người cầm quyền nhà họ Lục và người cầm quyền đương nhiệm nhà họ Cố đồng thời theo đuổi cậu, nhưng đều chỉ yêu mà không có được.
Đứa con cưng của trời rực rỡ chói mắt như vậy không ai là không yêu quý, chẳng trách sếp Cố lẳng lặng chờ đợi nhiều năm, không được đáp lại, chỉ có thể tìm một con chim hoàng yến tương tự thay thế…
Bây giờ, chim hoàng yến thế thân gặp chính chủ bạch nguyệt quang, tình huống này, hầu hết mọi người trong giới đều đang đứng xem kịch hay.
Hai người nắm tay nhau một thời gian ngắn, rồi chậm rãi tách ra.
Tô Dĩ Trần cúi đầu, lông mi rũ xuống, mặc dù cảm thấy có phần không thích hợp, nhưng anh vẫn phải duy trì tính cách của mình.
Anh là một người có đạo đức nghề nghiệp. Cố Hàn Chu không chủ động đề xuất chấm dứt mối quan hệ này, thời hạn hai năm chưa hết, anh vẫn sẽ duy trì vẻ ngoài mềm mỏng này.
Dù sao sếp Cố cũng là ông chủ đầu tư lớn, công ty của anh còn phải dựa vào vai thế thân này để kiếm tiền xoay vốn.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt anh, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng xen lẫn một chút uy h.i.ế.p truyền đến: “Tô Dĩ Trần, công ty còn có vài tài liệu, cậu đi lấy đi.”
Cố Hàn Chu cao cao tại thượng nhìn Tô Dĩ Trần, thấp giọng ra lệnh.
Đây là... muốn đuổi anh đi sao?
Tô Dĩ Trần ngạc nhiên ngước mắt lên, anh bất an vò góc áo, đôi mắt ngập nước, anh đau lòng nhẫn nhịn nhìn người đàn ông cực kỳ ghét bỏ mình, giọng nói nghẹn ngào: “Sếp Cố…”
Không muốn đi?
Bas
Cố Hàn Chu không đủ kiên nhẫn, hắn trừng mắt nhìn anh, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy Tô Dĩ Trần.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, hai mắt anh thất thần, chăm chú nhìn Cố Hàn Chu, bốn phía có những giọng điệu mỉa mai truyền đến, anh cũng hận không thể lập tức thoát khỏi nơi đau khổ này, thất thần nói:
“Em biết rồi, sếp Cố, em, bây giờ em đi lấy tài liệu cho anh.”
Anh cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, bất an vò loạn góc áo, chậm rãi xoay người, giống như đang cực kỳ tổn thương.
Giây phút xoay người lại, Tô Dĩ Trần rưng rưng nghĩ thầm, anh phải ăn ba cân tôm hùm đất mới có thể thưởng cho buổi diễn xuất cực khổ của mình ngày hôm nay.
…
Trong phòng tiệc, tình nhân thế thân chim hoàng yến không thể lộ ra ngoài ánh sáng bị sếp Cố đuổi đi, ánh mắt của những người xung quanh xen lẫn chế nhạo và khinh thường.
Cố Hàn Chu nhìn đôi mắt u ám đầy tổn thương của Tô Dĩ Trần khi xoay người rời đi, trong lòng không khỏi có chút rung động.
Hắn siết chặt nắm đấm, sắc mặt ngày càng lạnh lùng, hắn không nên bị nước mắt Tô Dĩ Trần ảnh hưởng cảm xúc.
Suy cho cùng, Tô Dĩ Trần chỉ là một bông hoa lụa không thể để lên mặt bàn, chỉ có thể dựa vào hắn mà sống, nếu không phải khuôn mặt của anh lúc cười rộ lên trông tương tự Túc Túc, hắn tuyệt đối sẽ không để Tô Dĩ Trần ở lại nhà họ Cố.
“Chờ một chút.”
Dưới ánh đèn trong sảnh tiệc.
Tiếng nói của Bùi Túc Nguyệt giống như gió xuân tươi mát, có sức xuân làm vạn vật sống lại, từ tính, mềm mại, dễ nghe, khiến mọi người sôi nổi nhìn về phía cậu, chờ đợi lời nói tiếp theo.
“Túc Túc, làm sao vậy?”
Cố Hàn Chu quay đầu lại, vẻ lạnh lẽo mang ý cảnh cáo trong mắt nhanh chóng tan đi. Hắn nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, đáy mắt đều là vẻ dịu dàng, dường như lời nói của Bùi Túc Nguyệt là sự ưu tiên.
Cố Hàn Chu biết rõ người mình muốn quan tâm, muốn bảo vệ, muốn trả giá thật sự là ai.
Đương nhiên là thiếu gia nhà họ Bùi xinh đẹp kiêu ngạo, dịu dàng như trăng trước mắt.
Là Túc Túc mà hắn yêu từ lâu.
…
Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp cao quý của Bùi Túc Nguyệt nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
Cậu mím môi, chậm rãi nói: “Hôm nay là tiệc chiêu đãi của em, em đã mong chờ rất lâu, hi vọng tất cả mọi người không rời đi sớm.” Nói xong câu này, giọng nói của cậu dần dần nhỏ lại, âm thanh nhẹ đến mức chỉ có mấy người rất gần mới có thể nghe được: “Có được không?”
Cố Hàn Chu hơi ngẩn ra, một câu “Có được không” này rất nhẹ, không hiểu sao nghe ra vài phần thận trọng cùng với ý thỉnh cầu không chắc chắn.
Túc Túc chưa bao giờ dùng giọng điệu này cầu xin người khác. Nhưng thái độ của Túc Túc sau khi về nước mềm mại hơn trước rất nhiều. Có thể cảm nhận được cậu có vài phần coi trọng.
Ánh mắt Cố Hàn Chu mềm nhũn, tất nhiên hắn sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của Túc Túc:
“Đương nhiên có thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-7-anh-trang-sang-vi-tra-xanh.html.]
Giọng điệu của Cố Hàn Chu dịu dàng.
Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng cứng ngắc của Tô Dĩ Trần: “Không cần lấy tài liệu nữa, ở lại đi. Hôm nay không ai được về sớm.”
Tiếng nói của sếp Cố trong giới vẫn rất có tầm ảnh hưởng.
Mọi người nhìn nhau.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ không về sớm trong bữa tiệc chào đón Túc Túc.”
“Túc Túc đúng là người đẹp tốt tính, giọng nói của cậu ấy thật dịu dàng.”
Có người khẽ nói nhỏ.
“Túc Túc biết Tô Dĩ Trần là ai không? Nghe nói trước kia bọn họ học chung trường.”
“Vớ vẩn, chắc chắn không biết, loại tơ tằm như Tô Dĩ Trần sao có thể lọt vào mắt Túc Túc, nếu Túc Túc biết, sếp Cố nuôi Tô Dĩ Trần làm kẻ thay thế, chắc chắn sẽ tức giận.”
Bên tai Tô Dĩ Trần tràn ngập tiếng châm chọc.
Anh nghe giọng nói dịu dàng của Bùi Túc Nguyệt ở phía sau, không khỏi nhướng mày.
Anh lập tức nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết mình đọc, sau khi trà xanh bạch nguyệt quang về nước, vì muốn ở cạnh sếp lớn nên đã dùng đủ các thủ đoạn trà xanh để đối với phó với hàng giả thế thân.
Nhưng mà, Bùi Túc Nguyệt... Giữ anh lại để làm gì?
Chẳng lẽ là…
Bạch nguyệt quang chính chủ muốn ra oai phủ đầu với anh?
Tô Dĩ Trần chậm rãi xoay người, ánh mắt đỏ ửng nhìn Cố Hàn Chu, cực kì nghe lời mà nói: “Được, sếp Cố.”
Ánh mắt Cố Hàn Chu u ám, cảnh cáo nhìn Tô Dĩ Trần, giọng điệu lạnh lùng như đang răn dạy: “Trong bữa tiệc lo làm tốt nhiệm vụ của cậu đi, đừng làm mất mặt tôi.”
“Vâng…” Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu với ánh mắt phức tạp, trong ánh mắt là cảm xúc chỉ hai người có thể hiểu. Đôi mắt đỏ bừng của anh hiện lên nỗi chua xót, giống như trong mắt chỉ có một mình Cố Hàn Chu.
Giống như không thể nhìn thấy ai nữa.
…
Móng tay đ.â.m sâu vào trong da thịt, tạo ra một vết hằn rất sâu, nhưng Bùi Túc Nguyệt lại không cảm nhận được cảm giác đau đớn, khóe mắt phượng kiêu ngạo của cậu đỏ lên, cố nhịn không dám nhìn người kia.
Mà chậm rãi chuyển hướng ánh mắt ra phía sau lưng Cố Hàn Chu.
Trong đáy mắt ẩn chứa sự ghen tị được che giấu rất sâu, làm người ta sợ hãi ghen ghét.
Cố Hàn Chu lập tức có cảm giác như kim chích trên lưng.
Đột nhiên sinh ra một cảm giác ớn lạnh.
Hắn vô thức quay đầu lại, bỗng dưng đối diện với đôi mắt phượng hơi phiếm hồng của Bùi Túc Nguyệt.
Đôi mắt Túc Túc vẫn dịu dàng như xưa, đang ngơ ngẩn, đáng thương chăm chú nhìn hắn.
Cố Hàn Chu ngẩn người, bước chậm lại, giọng điệu cực kì dịu dàng và kiên nhẫn: “Túc Túc, làm sao vậy?”
Bùi Túc Nguyệt thu lại ánh mắt, cụp mắt xuống, nhìn kỹ có thể thấy khuôn mặt dưới ánh đèn trở nên trắng bệch, chỉ thấy cậu chậm rãi nặn ra một nụ cười, hỏi một câu khiến người ta không ngừng suy nghĩ: “Anh Hàn Chu, anh vẫn là anh Hàn Chu không thay lòng đổi dạ của năm đó sao?”
Những lời này nghe rất mờ mịt, nhưng lại giống như nói thẳng ra.
Bây giờ Cố Hàn Chu đã chắc chắn trăm phần trăm, Bùi Túc Nguyệt về nước là vì hắn.
Hắn có phần không thể tin nổi, nhiều năm trước Bùi Túc Nguyệt còn vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng từ chối hắn, nói rằng bản thân muốn tập trung vào việc học, không muốn yêu đương quá sớm.
Sau khi về nước, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, Cố Hàn Chu phát hiện, thái độ Bùi Túc Nguyệt đối với hắn dường như đã thay đổi.
Năm đó, Bùi Túc Nguyệt vẫn luôn như có như không mà phớt lờ hắn, thậm chí thường xuyên ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì, một lòng chỉ có việc học, cuộc sống sạch sẽ, đối với sự cố gắng của Cố Hàn Chu, cậu cũng không đáp lại, có lẽ là căn bản không thèm để ý.
Nhưng mà hiện tại, Bùi Túc Nguyệt lại hỏi hắn một câu khó hiểu, hỏi hắn còn đang chờ cậu hay không, có phải vẫn là con người như lúc trước không…
Chứng tỏ Túc Túc cũng đang nghĩ đến hắn sao?
Đôi mắt đẹp đẽ của Cố Hàn Chu nhìn chằm chằm vào cậu: “Đương nhiên rồi, anh vẫn là anh như lúc trước, anh vẫn luôn chờ em, bên cạnh không có bất kỳ người nào…”
Bùi Túc Nguyệt cười nhạt nhìn về phía hắn, trong đôi mắt phượng là vẻ sâu xa khó đoán, không biết đang suy nghĩ gì.