Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 147: Ông chủ bí ẩn của tập đoàn Vân Thịnh…
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:00:39
Lượt xem: 17
“Này này này! Dừng lại!” Hoắc Thâm vội vàng ngăn Lục Minh Phong lại, khuôn mặt ảo não: “Em nói đùa thôi, anh đừng tới đó, đây là địa phận của nhà họ Hoắc, đừng gây phiền phức cho em.”
Sắc mặt Lục Minh Phong trở nên khó coi: “Đùa sao? Loại chuyện này được phép đùa giỡn à? Hoắc Thâm, não của em bị lừa đá rồi! Loại trò đùa này có thể làm được sao?”
“Em vừa xem phim truyền hình…”
Lục Minh Phong nắm chặt tay.
Hoắc Thâm lùi lại một bước, anh ta nhướng mày, nói: “Anh họ, đừng đánh em. Em đã gặp em trai anh, em ấy nói rất ghét anh, cả đời cũng không muốn tha thứ cho anh.”
Lục Minh Phong hơi giật mình, nghe Hoắc Thâm nói vậy, vẻ mặt anh ta đau khổ: “Anh thật sự có lỗi với em ấy.”
Hoắc Thâm cười, nghiêm túc nói: “Nếu lời đồn em nghe được là thật, anh vì Lục Minh Thần mà ức h.i.ế.p Tô Tô, vậy em nghĩ anh xứng đáng bị Tô Tô quay lưng.”
Lục Minh Phong từ trước đến nay không thích cách làm việc của Hoắc Thâm, nên thường xuyên mắng mỏ
anh ta, nhưng lần này đối mặt với Hoắc Thâm, Lục Minh Phong lại không nói nên lời.
Nói xong.
Hoắc Thâm nhếch môi nói: “Em đã có thể hợp tác với người bí ẩn đứng sau Vân Thịnh.” Anh ta kiêu ngạo nhìn anh họ của mình, sau đó cười nhẹ: “Anh, em xin lỗi, em đã không để anh đứng ra hợp tác.”
Lục Minh Phong lạnh lùng nói: “Anh sẽ đích thân mời ông chủ đứng sau Vân Thịnh, em không cần làm người trung gian.”
Hoắc Thâm nhún vai: "Được."
Anh ta nhướng mày, phù phiếm nói: “Nhưng... anh họ, anh phải biết
được thân phận của người đứng sau Vân Thịnh càng sớm càng tốt, em rất tò mò người này là ai đấy.”
Bởi vì anh ta thực sự rất mong chờ phản ứng của anh họ Lục Minh Phong sau khi tận mắt chứng kiến người sáng lập bí ẩn của tập đoàn Vân Thịnh thực chất lại chính là em trai ruột của mình, người đã bị bắt nạt, không muốn nhận anh ta là người thân và cũng không muốn về nhà.
Con chim hoàng yến thế thân được nhà họ Cố nuôi dưỡng.
Hóa ra lại có danh tính bí mật khác nữa.
Ai sẽ tin điều đó chứ?
Hoắc Thâm thực sự bị sốc.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn ngạc nhiên.
Bí mật này tạm thời chỉ có mình anh ta biết. Ý thức được điều này, Hoắc Thâm có chút hưng phấn, đồng thời rất mong chờ phản ứng của giới truyền thông, cư dân mạng, và phản ứng của giới thượng lưu, còn... có phản ứng của Cố Hàn Chu, người luôn khinh miệt Tô Dĩ Trần.
Thật hào hứng.
“Em rất mong chờ sự hợp tác của anh với ông chủ đứng sau Vân Thịnh?” Lục Minh Phong cau mày, ánh mắt nham hiểm lộ vẻ nghi ngờ: “Em không sợ anh cướp mất đối tác của em sao? Đây không phải tác phong làm việc của em.”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Đương nhiên em không sợ.”
Bởi vì anh ta biết, em họ quý giá của mình hợp tác với Lục Minh Phong là chuyện không bao giờ xảy ra.
Càng không thể hợp tác với Cố Hàn Chu.
Có vô số người muốn hợp tác với Vân Thịnh.
Hiện tại, tập đoàn Vân Thịnh đang lên như diều gặp gió.
Dù có đắc tội với nhà họ Cố cũng không sợ bị đàn áp.
Về phần nhà họ Lục... bọn họ sẽ không trấn áp Vân Thịnh, thậm chí là âm thầm bảo vệ Vân Thịnh bằng mọi cách. Tô Dĩ Trần như vậy, Vân Thịnh như vậy, hiện tại còn có gì phải sợ?
“Vậy, anh họ, anh đã bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để gặp được người bí ẩn đứng sau Vân Thịnh chưa?”
Hoắc Thâm hơi nhướng mày, hỏi.
Ánh mắt nham hiểm của Lục Minh Phong liếc qua liếc lại mấy lần, anh ta kiên định nói: “Hôm nay, ngay tại đây, anh sẽ đích thân ngăn cản người đó.”
“Ồ, vậy à?”
Hoắc Thâm nhìn Lục Minh Phong, vẻ mặt đầy mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-147-ong-chu-bi-an-cua-tap-doan-van-thinh.html.]
Lục Minh Phong không trả lời.
Anh ta nhìn vào trung tâm máy chiếu, những gì được chiếu ra đều là những bức ảnh từ địa điểm đấu giá của nhà họ Hoắc.
Tại thời điểm này,
Vật phẩm đấu giá được đặt ở trung tâm là một tác phẩm nghệ thuật cổ có giá cao ngất trời, vô số người muốn nó, mỗi lần giá lại càng cao hơn, nhưng luôn có những người sẵn sàng trả giá cao để có được…
Cuối cùng, tác phẩm nghệ thuật cổ giá cao ngất trời này đã được bán đấu giá thành công với giá giao dịch là ba trăm tỷ đồng.
Bức tranh thủy mặc của ông lão Vu Minh đã được chuyển đến phòng riêng của Tô Dĩ Trần, nên vật phẩm đấu giá tiếp theo đã bị bỏ qua.
Điểm nhấn cuối cùng là chiếc nhẫn lộng lẫy tinh xảo được khảm những viên đá quý đắt nhất thế giới.
Nó còn có một cái tên rất điên rồ là “Vua của các vị vua”. Mặc dù chiếc nhẫn này nhỏ, nhưng nó là tác phẩm nghệ thuật cổ đắt nhất trong số các tác phẩm nghệ thuật được bán đấu giá.
Đây là chiếc duy nhất trên thế giới.
Thậm chí còn có câu nói rằng, ai có được thứ hiếm có này sẽ có quyền lực tuyệt đối trong giới kinh doanh.
“Giá khởi điểm, một trăm triệu!”
Khi giọng nói này vang lên,
Lập tức có người báo giá.
“Một trăm mười triệu.”
Những người khác sau đó báo giá một trăm hai mươi triệu.
Tô Dĩ Trần bình tĩnh nhìn cuộc tranh giành khốc liệt tại nơi đấu giá ngầm.
Ngay sau đó, anh đã lên tiếng.
“Chín trăm chín mươi triệu.”
Một số người trong cuộc đấu giá vô cùng ngạc nhiên khi giá đột nhiên tăng cao như vậy. Nhưng khi nhìn thấy giá này được một vị khách quý trên tầng năm đưa ra, bọn họ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Lục Minh Phong nhẹ nhàng uống trà: “Là ông chủ bí ẩn của tập đoàn Vân Thịnh sao?”
“Cậu ấy thật tuyệt.” Hoắc Thâm lẩm bẩm.
Bas
“Thật sao?” Lục Minh Phong nói: "Cố Hàn Chu nhất định sẽ không kiên nhẫn."
Như dự tính.
Giây tiếp theo.
Trong phòng riêng trên tầng bốn, Cố Hàn Chu báo giá 1,9 tỷ.
Những người tham gia đấu giá khác nhếch môi trực tiếp bỏ cuộc. Họ không có nhiều tiền để đấu giá với những ông lớn thực sự có tiền.
Tô Dĩ Trần: “2,9 tỷ.”
Cố Hàn Chu: “3,9 tỷ.”
Tô Dĩ Trần: “6,9 tỷ.”
Cố Hàn Chu: “9,9 tỷ.”
Tô Dĩ Trần: “10 tỷ.”
Hai ông lớn ở tầng năm và tầng bốn dường như đang có mâu thuẫn.
Sắc mặt Cố Hàn Chu tệ đi: “Tại sao ông chủ Vân Thịnh lại muốn đối đầu với chúng ta.”
“Tổng giám đốc Cố, chúng ta... có tăng giá không?” Người trợ lý hỏi.
“Không tăng nữa.” Sắc mặt Cố Hàn Chu tối sầm: “Người này muốn thì giao cho họ đi. Trở thành kẻ địch với Vân Thịnh không phải là một nước đi sáng suốt.”
“Dạ vâng.”