Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 131: Sự xuất hiện của Chủ tịch Tập đoàn Vân Thịnh

Cập nhật lúc: 2024-10-28 05:54:47
Lượt xem: 32

Trong cơn giận dữ, Cố Hàn Chu đã tát em trai mình một cái.

 

Cố Khinh Chu sững sờ, ôm lấy bên mặt bị đánh, ngơ ngác nhìn anh trai.

 

Đôi mắt Cố Hàn Chu u ám đầy vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: "Em có tư cách gì mà trách móc anh?"

 

Trước đây, Cố Khinh Chu vẫn luôn sợ hãi trước cơn giận của anh trai, nhưng bây giờ, cậu ta không nhịn được cười, nói: "Anh, Tô Tô và Túc Túc bỏ đi, đó là do anh đáng đời."

 

Người mà Cố Hàn Chu thực sự yêu, là thế thân hay là ánh trăng sáng, ngay cả hắn cũng không phân biệt được, hắn thực sự đáng đời.

 

"Cố Khinh Chu! Em muốn bị đánh sao?"

 

Cố Hàn Chu trút hết cơn giận lên đầu em trai mình, trước đây hắn chưa từng hung dữ với em trai, cũng chưa từng đánh cậu ta, hôm nay hắn nổi cơn giận lớn như vậy, rõ ràng là đang bị kích động.

 

Cố Khinh Chu ôm mặt, mắt đỏ hoe: "Em nói không sai, anh luôn thích dùng thân phận anh trai để ép em! Chính anh cũng không rõ mình thích Bùi Túc Nguyệt hay Tô Dĩ Trần, nên anh xứng đáng không có được ai cả!"

 

"Em và anh không giống nhau, từ đầu đến cuối em đều hiểu rõ, em thích Tô Tô."

 

Vài câu nói trách móc của Cố Khinh Chu đã làm Cố Hàn Chu mất hết mặt mũi.

 

Hắn tức giận ném mạnh gạt tàn thuốc trên bàn xuống đất.

 

“Choang” một tiếng, gạt tàn thuốc vỡ tan.

 

Cố Khinh Chu giật mình, khuôn mặt cậu ta tái nhợt, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, cơ thể cứng đờ.

 

"Cố Khinh Chu, em ngày càng không biết điều! Dám cãi lại anh! Cút! Em cút cho anh!"

 

Cố Khinh Chu bình tĩnh nhìn anh trai, nói: "Được, em đi."

 

Bầu không khí giữa hai anh em trở nên căng thẳng.

 

Khi Cố Vãn Châu lên lầu, nhìn thấy hai anh em đang cãi vã căng thẳng, bà ấy cau mày, bước tới hỏi:

 

“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai đứa cãi nhau vì chuyện gì?”

 

Cố Khinh Chu thu lại ánh mắt.

 

Đây là lần đầu tiên cậu ta dám cãi lại anh trai, dám chỉ trích anh trai khi anh của cậu ta đang tức giận.

 

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

 

"Mẹ, con không sao, thời gian này con không về nhà, tạm thời con sẽ ở lại trường, con đi thu dọn đồ đạc."

 

Cố Khinh Chu nói xong liền rời đi.

 

"Khinh Chu, con sao thế?"

 

Cố Vãn Châu khó hiểu nhìn con trai nhỏ.

 

"Không sao..."

 

Cố Khinh Chu lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua anh trai đang tức giận trong phòng, quay người bước đi.

 

Cố Vãn Châu nhìn về phía con trai lớn.

 

Bà khoanh tay, hỏi: “Hàn Chu, từ khi Tô Tô đi, trạng thái của con không tốt lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Đừng nhắc đến Tô Tô nữa!”

 

Cố Hàn Chu bất ngờ quát lớn khiến Cố Vãn Châu sững sờ.

 

Bà thở dài: “Hàn Chu, tính cách của con vẫn luôn tự cao tự đại, cho rằng mình đúng, người khác sai. Về việc đính hôn giữa Tô Tô và Túc Túc, tất cả chúng ta đều bất ngờ. Nhưng mẹ đã khuyên con rất nhiều lần, Tô Tô là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nếu con thích thằng bé, thì không nên đẩy thằng bé ra xa.”

 

Cố Hàn Chu đỏ mắt, ngẩng đầu lên: “Ai nói con thích em ấy?”

 

Cố Vãn Châu im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-131-su-xuat-hien-cua-chu-tich-tap-doan-van-thinh.html.]

“Hàn Chu, con và Khinh Chu đều là con của mẹ.”

 

“Các con thích ai, quan tâm ai, mẹ đều thấy rõ và ghi nhớ trong lòng.”

 

“Hàn Chu, mỗi lần con kích động uống rượu giải sầu, không phải là vì Tô Tô ư? Hãy tự hỏi lòng mình xem, người con thực sự thích là Bùi Túc Nguyệt sao? Bây giờ Tô Tô đã đi, người mà con luôn nhớ thương là ai?”

 

Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, trái tim trong lồng n.g.ự.c đau nhói.

Bas

 

Trước đây, hắn luôn nghĩ rằng người mình thích là Bùi Túc Nguyệt.

 

Nhưng từ khi Tô Dĩ Trần rời đi, hắn mới nhận ra, mình không hề yêu Bùi Túc Nguyệt.

 

Người hắn yêu là Tô Dĩ Trần.

 

Người hắn nhớ nhung cũng là Tô Dĩ Trần.

 

Từng cử chỉ, từng nụ cười của Tô Dĩ Trần, đều gắn liền trong suy nghĩ của hắn.

 

Mỗi lần Tô Dĩ Trần nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương, hơn nữa còn dùng đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn hắn, dịu dàng nói rằng “em yêu anh, sẽ mãi yêu Cố Hàn Chu”. 

 

Lúc ấy, từ tận đáy lòng, Cố Hàn Chu cảm thấy hạnh phúc.

 

Gần hai năm qua, trong những kỷ niệm với Tô Dĩ Trần, tình yêu đã sớm chiếm trọn trái tim của Cố Hàn Chu.

 

Hắn thích nghe Tô Dĩ Trần dịu dàng nói lời yêu: “Anh, em rất yêu anh.”

 

Mỗi khi Tô Dĩ Trần nói yêu hắn, trong tiềm thức của Cố Hàn Chu, hắn cảm thấy mình đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào của Tô Dĩ Trần, không thể thoát ra.

 

Hắn thích việc Tô Dĩ Trần chiếm trọn cuộc sống của mình.

 

Tiềm thức của Cố Hàn Chu đã sớm cho hắn đáp án.

 

Là chính hắn không chịu tin, không tin người mình thực sự thích là ai, mù quáng dùng lý trí để đè nén tình yêu trong lòng. Là chính hắn không muốn thừa nhận mình đã yêu Tô Dĩ Trần, một người tình nhỏ do chính mình nuôi dưỡng...

 

“Mẹ, mẹ không cần nói thêm nữa, thời gian này, con muốn yên tĩnh một mình.”

 

Cố Hàn Chu siết chặt hai tay, hít một hơi thật sâu. Hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể dỗ dành Tô Dĩ Trần quay về.

 

Tô Dĩ Trần dễ dỗ, chỉ là lần này hơi khó một chút thôi, nhưng hắn tin rằng, chỉ cần Cố Hàn Chu này dỗ dành một cách chân thành nhất, Tô Dĩ Trần chắc chắn sẽ trở về.

 

Hắn cũng không tin Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần thực sự yêu nhau.

 

Với tính cách đầy tâm cơ và giả tạo của Bùi Túc Nguyệt, Tô Tô sẽ không thể chịu đựng nổi.

 

“Hàn Chu... mẹ cũng muốn cho con một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà...”

 

Cố Vãn Châu thay đổi giọng điệu, cau mày nói:

 

“Cổ phiếu của tập đoàn Cố Thị đang giảm, doanh thu quý gần nhất cũng đang giảm, tình hình công ty rất tệ, rất nghiêm trọng, con hiểu không?”

 

“Cổ đông của Cố Thị, và cả những người bên chi nhánh của công ty, đều không hài lòng với trạng thái của con dạo gần đây.”

 

“Mẹ hy vọng con có thể nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng trong tình hình thế này, con không thể tiếp tục sa sút tinh thần như vậy nữa, con phải vực dậy, quản lý tốt Cố Thị, để xứng đáng với người ba đã khuất của con.”

 

Cố Hàn Chu cảm thấy ngột ngạt. Những sự việc liên tiếp gần đây khiến hắn phiền lòng.

 

Cố Hàn Chu xoa xoa cái trán đau nhức: “Con biết rồi, con sẽ điều chỉnh lại.”

 

Cố Vãn Châu vẫn không yên tâm, bà thở dài, nhớ ra điều gì đó, nói tiếp:

 

“Lần này, buổi đấu giá hàng năm tổ chức ở Phong Thành, chủ tịch doanh nghiệp thương mại Thủ đô cũng sẽ tham gia. Ở đó có một dự án trị giá ba trăm tỷ, có rất nhiều người đang nhắm tới. Con hãy tới Phong Thành tham gia, cố gắng giành lấy dự án đó.”

 

Cố Vãn Châu nói chi tiết kế hoạch dự án cho con trai lớn nghe.

 

Cố Hàn Chu nghe xong gật đầu.

 

“Con hiểu rồi.”

 

 

Loading...