Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 129: Cố Hàn Chu say rượu, phát điên khóc lóc gọi Tô Tô
Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:38:09
Lượt xem: 41
Mặt Cố Hàn Chu đỏ bừng, uống rượu đến mức đã mất hết tỉnh táo, ngay cả bản thân đang nói gì cũng mơ hồ, không thể nói rõ ràng.
Hắn chỉ biết trái tim mình rất đau.
Cảm giác đau đớn như muốn nhấn chìm hắn.
Cố Hàn Chu không hiểu sao mình lại như thế này, hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trên thương trường, không ai gặp hắn mà không nể mặt vài phần. Nhưng trong chuyện của Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt, hắn lại vấp phải một cái hố lớn.
“Tô Tô... tại sao...”
“Không phải em đã nói là em yêu tôi, không thể rời xa tôi ư?”
“Tô Dĩ Trần...”
Những đối tác thương mại của Cố Hàn Chu đều kinh ngạc nhìn hắn suy sụp, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị, hắn vẫn luôn mạnh mẽ, quyết đoán trong công việc, mọi người chưa bao giờ thấy Cố Hàn Chu trong bộ dạng thảm hại như vậy. Hắn là người cùng nổi danh với Lục Minh Phong của thành phố Giang, là người đứng đầu tập đoàn Cố thị.
Người đang nằm trên ghế sofa, uống say bí tỉ, ôm lấy chai rượu, liên tục uống, khóc lóc như một đứa trẻ tội nghiệp này là ai?
Ánh mắt của bọn họ đều thay đổi.
Cuối cùng, có người gọi điện cho Cố Khinh Chu, để Cố Khinh Chu đến đón.
Cố Khinh Chu nhận được điện thoại, cậu ta lập tức mặc đồ, vội vã chạy đến.
Một giám đốc họ Lâm nhìn Cố Khinh Chu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ông ấy kéo Cố Khinh Chu lại, chỉ vào Cố Hàn Chu đang say khướt nằm trên ghế sofa.
“Cậu xem anh cậu bây giờ...”
Thấy anh trai trong bộ dạng như vậy, Cố Khinh Chu cũng hoảng sợ.
“Anh à! Anh làm sao vậy? Sao lại uống đến mức này?”
Cố Khinh Chu vội vàng chạy tới đỡ Cố Hàn Chu, những người khác cũng đến trợ giúp, bọn họ nhìn Cố Hàn Chu bằng ánh mắt đầy khó hiểu, sau đó giải thích với Cố Khinh Chu.
“Anh cậu cứ liên tục uống rượu, vừa uống vừa chửi Bùi Túc Nguyệt... vì...”
Những lời nói thô tục và bẩn thỉu họ thực sự không thể nói ra.
Vậy nên họ đổi chủ đề.
“Anh cậu còn… liên tục gọi tên Tô Dĩ Trần...”
Mấy giám đốc kể lại những việc Cố Hàn Chu đã làm khi uống rượu cho Cố Khinh Chu nghe.
Cố Khinh Chu ngây người, lẩm bẩm: “Sao lại như thế này...”
“Khinh Chu à, gần đây trạng thái của anh cậu rất không bình thường, cậu phải thường xuyên an ủi khuyên nhủ cậu ấy.”
“Còn nữa, chuyện đính hôn của Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần, đã gây ra một cú sốc lớn cho anh cậu, cậu ấy rất để tâm đến chuyện này, và còn hận Bùi Túc Nguyệt.”
“Cậu về rồi nhất định phải khuyên nhủ anh cậu thật tốt.”
Cố Khinh Chu sửng sốt.
Anh trai… uống say, vẫn luôn gọi tên Tô Tô?
Không phải người anh trai ghét nhất là Tô Tô sao?
Hơn nữa người mà anh trai thích nhất là Bùi Túc Nguyệt mới đúng, sao có thể uống say rồi mắng chửi Túc Túc chứ?
Hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu Cố Khinh Chu.
Mấy đối tác làm ăn của Cố Hàn Chu giúp đưa hắn ra khỏi quán bar. Cố Khinh Chu đỡ anh trai mình, cùng ngồi vào xe, sau đó tạm biệt mọi người.
Cố Khinh Chu nói: “Mọi người yên tâm, những chuyện đó tôi đều biết, tôi sẽ chăm sóc anh trai thật tốt.”
Tạm biệt xong, Cố Khinh Chu nói tài xế lái xe về nhà họ Cố.
Trên đường đi.
Mặt mũi Cố Hàn Chu đỏ bừng, uống đến mức cả người say đến mơ hồ, ôm chặt chai rượu trống rỗng, muốn uống thêm rượu, nhưng uống không được, lập tức làm loạn trong xe, khiến tài xế riêng của nhà họ Cố không khỏi nhìn thoáng qua.
“Anh! Anh bình tĩnh lại đi! Đừng uống nữa! Không có rượu đâu!"
Cố Khinh Chu tức giận, giật lấy chai rượu trong tay Cố Hàn Chu, ném sang bên ghế phụ, sau đó mạnh tay giữ c.h.ặ.t t.a.y của Cố Hàn Chu, ngăn hắn làm loạn.
Một người say rượu, dù sao cũng không mạnh bằng người tỉnh táo.
Cố Khinh Chu dễ dàng khống chế được anh trai đang mượn rượu làm càn.
Cố Khinh Chu không ngừng thở dài.
Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của anh trai, người làm em như cậu ta cũng không khỏi đau lòng. Cậu ta thật sự rất thương anh trai mình.
Cố Khinh Chu thấy miệng anh trai không ngừng lẩm bẩm: "Tô Tô…"
Bàn tay rộng lớn của Cố Hàn Chu che mặt, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay, hắn không còn làm loạn nữa, nhưng cả người như chìm vào một nỗi buồn không tên.
"Tô Tô… tại sao? Tại sao từ chối tôi?"
“Anh trai, anh đang gọi Tô Tô, hay là gọi Túc Túc?"
Cố Khinh Chu hỏi.
Cậu ta nghĩ người anh trai gọi, hẳn là Túc Túc mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-129-co-han-chu-say-ruou-phat-dien-khoc-loc-goi-to-to.html.]
Dù sao thì Bùi Túc Nguyệt mới là ánh trăng sáng tốt đẹp trong lòng anh trai.
Mặc dù chuyện Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đính hôn khiến Cố Hàn Chu mất hết mặt mũi, Cố Khinh Chu vẫn nghĩ rằng trong lòng anh trai không trách Túc Túc.
Nhưng suy nghĩ của Cố Khinh Chu đã sai.
Giây tiếp theo.
Trong miệng Cố Hàn Chu lẩm bẩm: "Tô Dĩ Trần…"
Lần này, hắn gọi rất rõ ràng, Cố Khinh Chu cũng nghe thấy rõ, anh trai đang say rượu gọi tên Tô Dĩ Trần.
Nhưng, chẳng phải người anh trai ghét nhất là Tô Dĩ Trần sao?
Cố Khinh Chu khẽ giật mình.
“Tô Dĩ Trần, tại sao… tại sao em luôn từ chối tôi hết lần này đến lần khác? Tại sao vì Bùi Túc Nguyệt mà đánh tôi? Tại sao…”
Cố Hàn Chu đã uống đến mức mất cả lý trí. Bộ vest của hắn trở nên nhăn nhúm, chiếc cà vạt đắt tiền dính đầy rượu, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Hắn ngồi dựa vào ghế xe, khuôn mặt đỏ bừng giàn giụa nước mắt. Nỗi đau không thể diễn tả thành lời khiến hắn phiền muộn, đau lòng, đầu đau đến mức muốn nổ tung.
Trong đầu, trong tim của Cố Hàn Chu, tất cả đều là hình ảnh về Tô Dĩ Trần.
“Tô Dĩ Trần…”
“Tô Dĩ Trần, sao em có thể như vậy? Em yêu tôi mà, rõ ràng là em yêu tôi.”
Cố Hàn Chu bây giờ, giống như một người đàn ông tội nghiệp bị vợ bỏ rơi. Người đàn ông tội nghiệp này đang say xỉn, toàn thân nồng nặc mùi rượu, nước mắt rơi đầy mặt, rõ ràng là đang đau khổ nhớ nhung người đã rời xa.
Cố Khinh Chu nhìn mà sững sờ.
Cậu ta vẫn luôn nghĩ người mà anh trai thích từ đầu đến cuối là Bùi Túc Nguyệt.
Dù sao Bùi Túc Nguyệt mới là thanh mai trúc mã của anh trai, là ánh trăng sáng từ nhỏ đến lớn đều không dám chạm tới.
Nhưng bây giờ, người mà anh trai gọi khi say rõ ràng là “Tô Dĩ Trần”.
Vì một người mà si mê, vì một người mà uống rượu đến mất cả lý trí.
“Anh, anh có phải, đã thích anh ấy rồi không?”
Cố Khinh Chu không chắc chắn hỏi.
“Anh thích Tô Tô, đúng không?”
Bây giờ Cố Khinh Chu gần như đã xác định, anh trai của cậu ta thích Tô Dĩ Trần.
Sau khi xác định, cả người Cố Khinh Chu run rẩy, cậu ta thở gấp, trong đầu hiện lên đôi mắt trong veo đen láy của Tô Dĩ Trần, nhớ lại dáng vẻ đôi mắt thuần khiết đẫm lệ của anh, nhớ lại hình ảnh anh mặc bộ đồ trắng sạch sẽ, dịu dàng nấu ăn trong bếp nhà họ Cố, nhớ lại bóng dáng đơn độc tội nghiệp của Tô Dĩ Trần.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ích kỷ mãnh liệt, cậu ta không muốn anh trai cũng thích Tô Tô.
Ban đầu, cậu ta ngày nào cũng chế nhạo, mắng chửi Tô Dĩ Trần, chính là vì hy vọng đánh thức tâm trí chỉ biết yêu đương của Tô Dĩ Trần.
Dù sao anh trai cũng không thích anh, Tô Dĩ Trần sớm rời khỏi nhà họ Cố, mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ…
“Anh, tại sao anh lại thích Tô Tô chứ?”
Cố Khinh Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của anh trai, trong mắt xuất hiện cảm xúc gọi là “ghen ghét”.
Tô Dĩ Trần trước đây yêu anh trai của cậu ta, yêu đến mức giống như con thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa, hèn mọn đến mức không còn tự trọng.
Nếu anh trai hiểu được trái tim mình, rồi theo đuổi lại Tô Tô, liệu Tô Tô có vui mừng đến mức lập tức trở lại vòng tay của Cố Hàn Chu không?
Tất cả những điều này, Cố Khinh Chu cảm thấy mình đã dự đoán được.
Trong lòng cậu ta bỗng cảm thấy nghẹn ngào.
“Anh ơi, đừng thích Tô Dĩ Trần, được không?”
Bas
"Bởi vì em cũng thích Tô Tô..."
Anh trai say xỉn đã mất trí, không thể trả lời câu hỏi của cậu ta.
Cố Hàn Chu cảm thấy tim mình đau đớn dữ dội, đầu gần như muốn nổ tung vì đau.
Trong đầu không ngừng chiếu lại những hình ảnh về Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần nửa đêm ngồi trên ghế sofa chờ hắn về nhà, mặc tạp dề, khuôn mặt ngơ ngác, khi nhìn thấy hắn về thì ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng sáng lên, giống như một người tình nhỏ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chuẩn bị sẵn cơm nóng canh ngọt cho hắn.
Tô Dĩ Trần dịu dàng, yên tĩnh trong vườn nhà họ Cố, tự tay trồng những loại hoa hồng khác nhau, nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương, cười nói: “Anh, em trồng đầy hoa hồng trong vườn nhà chúng ta nhé?”
Tô Dĩ Trần mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, trưa, tối cho hắn, chuẩn bị những món ăn và đồ uống hắn thích, chọn lựa áo vest và cà vạt để hắn đi dự tiệc, còn cẩn thận tính toán chi phí sinh hoạt của nhà họ Cố.
Mỗi lần Cố Hàn Chu đưa tiền cho anh, Tô Dĩ Trần đều xúc động đến mức mơ màng, thậm chí suýt khóc, nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương và kính trọng.
Tô Dĩ Trần cũng không bao giờ phản đối hắn, dù hắn có chơi bời bên ngoài, Tô Dĩ Trần cũng chưa bao giờ trách móc hắn, chỉ lặng lẽ khóc ở nhà, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Tình yêu và sự chăm sóc của Tô Dĩ Trần, giống như dòng nước chảy nhẹ nhàng, lặng lẽ thấm vào từng góc nhỏ trong cuộc sống của Cố Hàn Chu.
Gu ăn mặc, sở thích ăn uống, thói quen sinh hoạt của Cố Hàn Chu, khi qua tay Tô Dĩ Trần, đều được chăm sóc hoàn hảo không thiếu sót thứ gì. Có thể nói, trên thế giới này, Cố Hàn Chu không thể tìm được ai như Tô Dĩ Trần, vừa giỏi giang, vừa chu đáo, dễ kiểm soát, lại còn là một người tình nhỏ yêu hắn thật lòng.
Tô Dĩ Trần... những ưu điểm của anh thật sự đếm không xuể.