Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 128: Tra công đau đớn khóc trong quán bar

Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:37:10
Lượt xem: 36

Cư dân mạng A: "Trời ơi! Túc Túc đích thân khoe tình yêu nè! Đây là ảnh chụp với vị hôn phu của anh ấy sao?"

 

Cư dân mạng B: "Khóc rồi, Túc Túc, anh thật sự không bị lừa chứ? Người tên Tô Dĩ Trần đó là con chim hoàng yến mà tổng giám đốc Cố nuôi trong nhà mà! Anh ta không xứng với anh, anh ta không xứng với anh!"

 

Cư dân mạng C: "Cứu mạng! Thời gian gần đây trên mạng thảo luận về chuyện này sắp phát điên luôn rồi! Túc Túc! Anh không tỉnh táo ở chỗ nào vậy? Lại đi tìm một người thay thế mình làm vị hôn phu vậy trời!"

 

Cư dân mạng D: "Chưa đầy nửa tháng, trong đầu tôi đã nghĩ ra một màn kịch về việc ánh trăng sáng và thế thân lén lút cấu kết, hại kẻ cặn bã rồi…"

 

Cư dân mạng E: "Túc Túc, anh vui là được, chỉ cần là người anh cho là đúng, em đều chúc hai người mãi mãi hạnh phúc."

 

 

 

Bùi Túc Nguyệt lướt qua từng bình luận, hơi nhíu mày.

 

Đến tận bây giờ, công chúng vẫn giữ thái độ chỉ trích về việc đính hôn của cậu và Tô Dĩ Trần.

 

Những người đó đều không coi trọng thân phận thấp kém của anh.

 

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, một người có thân phận thấp hèn như Tô Dĩ Trần, không xứng với ánh trăng sáng cao quý như Bùi Túc Nguyệt.

 

Bùi Túc Nguyệt nhíu mày.

 

Nhưng những người đó không biết rằng, đóa hoa cần mặt trời để sinh trưởng.

 

Nếu không có mặt trời, hoa sẽ héo úa.

 

Tô Dĩ Trần chính là mặt trời, cũng là ánh trăng của cậu, nếu không có Tô Dĩ Trần, cậu đã sớm c.h.ế.t rồi.

 

“Bọn họ đều không hiểu.”

 

Bùi Túc Nguyệt đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn Tô Dĩ Trần đang ngủ say, hôn nhẹ lên tai Tô Dĩ Trần, l.i.ế.m vành tai anh, thỏa mãn ôm lấy anh, cười nhẹ: “Anh à, sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ sẽ hiểu ra.”

 

Bùi Túc Nguyệt chỉ muốn công khai tình yêu với Tô Dĩ Trần.

 

 

Mạng xã hội lại một lần dậy sóng.

 

Bas

Trong quán bar.

 

Gương mặt Cố Hàn Chu đầy vết bầm tím, tay cầm chai rượu, lướt xem bài đăng của Bùi Túc Nguyệt trên Weibo, đôi mắt tràn ngập giận giữ và sự hận thù.

 

Hắn giận đến mức ném vỡ điện thoại.

 

Khiến mọi người xung quanh hoảng sợ.

 

“Tổng giám đốc Cố, xin anh bình tĩnh lại, Tô Dĩ Trần chẳng qua chỉ là một món đồ chơi leo lên giường đàn ông! Một kẻ không ra gì! Cậu ta có gì đáng để kiêu ngạo chứ?! Túc Túc sớm muộn sẽ nhận ra bộ mặt thật của cậu ta thôi, sau đó sẽ vứt bỏ cậu ta!”

 

“Đúng vậy! Tổng giám đốc Cố, Tô Dĩ Trần là thứ rác rưởi bẩn thỉu gì chứ? Cậu ta cũng dám quyến rũ Túc Túc? Tôi khinh! Đợi Túc Túc chơi chán rồi, sớm muộn gì cũng vứt cậu ta đi!”

 

“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi đều biết anh thích Túc Túc… nhưng có khi Túc Túc chỉ là nhất thời mê muội, anh đợi một thời gian… biết đâu Túc Túc sẽ quay lại với anh.”

 

“Còn tên Tô Dĩ Trần đó, chúng tôi có rất nhiều cách đối phó với cậu ta.”

 

Cố Hàn Chu liên tục uống rượu, hắn mở nắp chai, uống một hơi cạn sạch.

 

Cố Hàn Chu ném chai rượu xuống đất, lại mở một chai khác, tiếp tục uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-128-tra-cong-dau-don-khoc-trong-quan-bar.html.]

 

Hắn cười lạnh: “Tô Dĩ Trần… phải, cậu ta là cái thá gì chứ?! Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, chẳng phải chỉ cần vẫy tay là ngoan ngoãn leo lên giường của tôi sao?!”

 

“Cậu ta là cái thá gì!”

 

“Một kẻ đê tiện mà cũng dám từ chối tôi, cũng dám chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi?! Ha ha!”

 

“Cậu ta có tư cách gì chứ?!”

 

Cố Hàn Chu tiếp tục uống rượu, uống đến mức mặt mũi đỏ bừng.

 

Những người bạn trong giới kinh doanh liên tục khuyên nhủ.

 

“Cậu uống ít thôi.”

 

“Tổng giám đốc Cố, anh yên tâm đi, Túc Túc sẽ biết ai mới là người chồng chân chính của cậu ấy.”

 

Một giám đốc lên tiếng.

 

“Túc Túc...?”

 

Cố Hàn Chu dường như đã say, hắn mở một chai rượu nữa, cười lạnh một tiếng: “Túc Túc…”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, Túc Túc là con trai lớn nhà họ Bùi, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bùi. Cậu ấy có tầm nhìn rộng, biết nhìn người, chắc chắn sẽ nhận ra bộ mặt thật của Tô Dĩ Trần, sau đó quay về bên Tổng giám đốc Cố.” Tổng giám đốc kia không ngừng khuyên nhủ.

 

Cố Hàn Chu cười, cười đến rơi nước mắt.

 

Hắn ném chai rượu trong tay xuống đất.

 

Đôi mắt hắn đầy giận dữ, khi nghe thấy cái tên đó chỉ cảm thấy ghê tởm, hắn điên cuồng chửi rủa: “Bùi Túc Nguyệt! Con mẹ nó đồ khốn nạn! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?! Cậu ta lấy tư cách gì cướp người của tôi?!”

 

“Cậu ta là một kẻ giả dối! Cậu ta đầy mưu mô! Cậu ta giả tạo! Cậu ta ở nhà họ Cố, lén lút quyến rũ người tình của tôi! Đm ai cho cậu ta mặt mũi vậy chứ?! Bùi Túc Nguyệt! Đồ chó đẻ!”

 

Chai rượu vỡ tan tành dưới đất.

 

Mọi người kinh ngạc nhìn Tổng giám đốc Cố không ngừng chửi rủa “ánh trăng sáng”.

 

Họ không nghe nhầm chứ?

 

“Tổng giám đốc Cố, Túc Túc… cậu ấy chỉ là bị mê hoặc thôi.”

 

“Đúng vậy, Tổng giám đốc Cố, anh… anh thế này… có phải chửi nhầm người rồi không?”

 

Cố Hàn Chu cười lạnh.

 

“Không có chửi nhầm.”

 

Hắn đã say, không còn tỉnh táo: “Bùi Túc Nguyệt không phải bị mê hoặc! Cậu ta có mục đích riêng khi dụ dỗ Tô Tô! Cậu ta cướp người của tôi, cắm sừng tôi, lừa dối tôi.”

 

“Tô Tô… rõ ràng Tô Tô là của tôi.”

 

“Tô Tô là của tôi mà!”

 

Cố Hàn Chu ôm mặt, từ kẽ ngón tay chảy xuống vài giọt máu.

 

Mọi người c.h.ế.t lặng, nhìn Cố Hàn Chu đã phát điên.

 

“Tô Dĩ Trần, tại sao em hết lần này đến lần khác đều từ chối tôi? Tại sao vì tên Bùi Túc Nguyệt đó mà em đánh tôi? Rõ ràng em yêu tôi, nếu yêu tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?! Tại sao chứ?!”

 

Loading...