Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 126: Cố Hàn Chu lại bị đánh
Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:35:57
Lượt xem: 29
Mắt Cố Hàn Chu lập tức đỏ hoe.
Tim hắn đau đớn dữ dội, cổ họng như có m.á.u dồn lên.
Hắn không hiểu tại sao Tô Dĩ Trần lại liên tục từ chối lời hòa giải mà hắn đưa ra.
Tô Dĩ Trần yêu hắn.
Chắc chắn là Tô Dĩ Trần yêu hắn.
Tình yêu này sao có thể là giả được?!
Cố Hàn Chu chỉ muốn đắm chìm trong những ngày tháng sống cùng Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố, nơi có Tô Dĩ Trần, dường như có sự ấm áp của cuộc sống. Hắn không muốn chấp nhận Tô Dĩ Trần rời đi, không thể chấp nhận thái độ lạnh lùng vô tình của Tô Dĩ Trần hết lần này đến lần khác.
Tô Dĩ Trần nhất định yêu hắn, chỉ là đang giả vờ để được dỗ dành mà thôi, khi dỗ dành xong, Tô Dĩ Trần sẽ quay trở về.
Có lẽ không cần phải dỗ, Tô Dĩ Trần chắc chắn sẽ quay về bên hắn.
Bởi vì... Tô Dĩ Trần yêu hắn mà.
"Cậu đang ghen tuông đúng không?" Cố Hàn Chu run rẩy nhìn đối phương.
Tô Dĩ Trần càng lúc càng không hiểu nổi suy nghĩ của Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu cười lạnh: “Tô Dĩ Trần, tôi đã cho cậu cơ hội, đừng không biết điều như vậy nữa! Nếu hôm nay cậu đi với Bùi Túc Nguyệt, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại nhà họ Cố! Cậu chắc chắn muốn tiếp tục làm loạn như thế này sao?”
Tô Dĩ Trần chẳng qua chỉ đang lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý, để được hắn dỗ dành. Nhưng Cố Hàn Chu không chịu, hắn tuyệt đối không chiều theo ý Tô Dĩ Trần.
Dù Tô Dĩ Trần có giả vờ lạnh lùng không yêu hắn, giả vờ cực kì giống thì sao chứ?
Cuối cùng, chẳng phải vẫn khóc lóc đáng thương quỳ gối dưới chân hắn, cầu xin quay lại sao?
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nói: “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi phải về nhà với Túc Túc, anh cứ tự nhiên.”
Tô Dĩ Trần không muốn tiếp tục dây dưa với Cố Hàn Chu nữa, anh nắm tay Bùi Túc Nguyệt, quay người mở cửa xe.
Hai mắt Cố Hàn Chu đỏ ngầu, đá vào xe của Bùi Túc Nguyệt mấy cái, giận dữ hét lên: “Tô Dĩ Trần! Mẹ nó cậu đừng có mà không biết điều! Sau này nếu muốn quay lại với tôi, muốn về bên tôi, tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”
“Cậu bỏ lỡ cơ hội này, tôi sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội nữa!”
“Tô Dĩ Trần! Mẹ nó cậu nghĩ cậu là ai! Cậu dựa vào đâu mà từ chối tôi?! Mẹ nó cậu dám từ chối tôi!”
Xe bật đèn cảnh báo, động cơ khởi động, từ từ ra khỏi bãi đậu xe.
Bùi Túc Nguyệt không thèm để ý đến tiếng chửi rủa của Cố Hàn Chu, lái xe rời đi.
Cố Hàn Chu nhìn theo hướng hai người, mắng chửi vài câu.
Cho đến khi bên cạnh có tiếng bước chân.
Bas
Lúc này Cố Hàn Chu mới dừng lại.
Hắn quay đầu, con ngươi đỏ như m.á.u nhìn chằm chằm vào người mới tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-126-co-han-chu-lai-bi-danh.html.]
“Lục Minh Phong?!”
Lục Minh Phong nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm và thương hại, nói: “Tuy tôi đồng cảm với anh, nhưng anh không xứng đáng dây dưa với Tô Tô.”
Nói xong, Lục Minh Phong lập tức đ.ấ.m thẳng vào mặt Cố Hàn Chu.
Cố Hàn Chu bị đ.ấ.m đến mức m.á.u mũi trào ra, trước mắt tối sầm lại, cơn giận vô cớ trào lên trong lòng.
Hắn như phát điên, chống trả lại Lục Minh Phong, hai người vật lộn qua lại.
“Lục Minh Phong, con mẹ nó mày có tư cách gì mà nói tao?!”
“Mày nghĩ mày là ai?!”
“Lục Minh Phong, nếu Tô Tô thật sự là em trai ruột của mày, thì thật là xui xẻo cho cậu ta! Lại gặp phải người anh trai rẻ rách như mày!”
Hai mắt Lục Minh Phong đỏ bừng, xuống tay ngày càng tàn nhẫn.
“Tao là anh trai ruột của Tô Tô! Anh trai ruột thực sự!”
“Dù Tô Tô có ghét tao, có hận tao đến mức nào, tao vẫn là người thân m.á.u mủ với em ấy!”
“Cố Hàn Chu, mày chẳng là cái thá gì cả!”
Hai tổng giám đốc của tập đoàn lớn, mặc vest mang giày lịch sự, giờ phút này đang lao vào đánh nhau, cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Camera ghi lại tất cả.
Bảo vệ thổi còi, cảnh cáo hai người.
“Đằng kia! Không được đánh nhau! Không được ẩu đả! Đánh nữa tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cuối cùng, bảo vệ gọi cảnh sát đến, tách hai người ra, đưa bọn họ về đồn. Đến lúc này trò hề mới kết thúc.
…
Tô Dĩ Trần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không khí trong xe có hơi nặng nề.
Bùi Túc Nguyệt vừa lái xe, vừa do dự nói: “Anh ơi...”
“Hửm?” Tô Dĩ Trần lấy lại tinh thần, quay đầu lại.
“Anh đang giận em sao?” Bùi Túc Nguyệt không chắc chắn liệu Tô Dĩ Trần có đang giận mình hay không.
“Không có.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần chứa đầy ý cười: “Túc Túc, anh sẽ không giận em. Những lời vừa rồi đều là suy nghĩ thật lòng của anh, của anh cũng là của em, giả mạo? Không có chuyện đó đâu.”
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt tràn đầy mất mát: “Bởi vì em ghen, vì em có tính chiếm hữu mạnh, vì em... em ghét tất cả những ai có ý định chiếm đoạt anh, vậy nên...”
Tô Dĩ Trần bật cười: “Túc Túc, yêu một người là ích kỷ, là có tính chiếm hữu mạnh mà. Anh cũng ích kỷ, anh cũng thiên vị, anh bao che cho em, dù em có làm sai điều gì, anh đều không trách em.”
“Nhưng sau này, đừng giấu anh bất cứ điều gì nữa.”
Đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần chăm chú nhìn cậu.