Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 124: Sự thật năm xưa
Cập nhật lúc: 2024-10-12 06:34:43
Lượt xem: 57
Cố Hàn Chu siết chặt nắm đấm, nói: "Tô Tô, hồi nhỏ… tôi từng học ở học viện XX, không cẩn thận rơi vào hồ nước, chính Bùi Túc Nguyệt đã cứu tôi, từ đó tôi đã có tình cảm đặc biệt với cậu ta."
"Nhưng bây giờ, tình cảm đó đã không còn nữa."
Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe nhìn Bùi Túc Nguyệt: "Là cậu ta đã trêu đùa tôi, là Bùi Túc Nguyệt phản bội trước, nếu không tôi cũng sẽ không thất vọng về cậu ta đến vậy."
Nếu không phải vì tình nghĩa giữa hai gia đình, nếu không phải vì quen biết Bùi Túc Nguyệt từ nhỏ, nếu không vì tình cảm đặc biệt nảy sinh từ lần cứu mạng ấy...
Hắn có lẽ đã sớm điên cuồng trả thù Bùi Túc Nguyệt rồi.
Tô Dĩ Trần càng thêm kinh ngạc.
Học viện XX?
Đó chẳng phải là học viện mà trước đây anh và Bùi Túc Nguyệt từng học sao?
Trước đây ở học viện, Tô Dĩ Trần thực sự đã thấy có người rơi xuống hồ nước trong khu rừng nhỏ của trường, anh nhớ mình đã cởi áo khoác ném cho Bùi Diệu đứng bên cạnh, sau đó liền nhảy xuống nước cứu người.
Tô Dĩ Trần kinh ngạc nhìn Cố Hàn Chu.
Bas
Anh đánh giá hắn từ đầu đến chân.
"Là anh à?"
Cố Hàn Chu ngơ ra: "Ý cậu là gì?"
Ánh mắt hiểu ra của Tô Dĩ Trần lọt vào tầm mắt hắn.
Cố Hàn Chu bắt được một chút thay đổi trong ánh mắt Tô Dĩ Trần.
Hắn nhíu mày: "Chẳng lẽ năm ấy, cậu cũng có mặt ở đó?"
Cố Hàn Chu lúc đó ham chơi, chơi bóng với đám bạn xấu, vô tình ném bóng qua bên kia tường, vậy nên Cố Hàn Chu trèo tường qua, không may rơi xuống nước, suýt nữa c.h.ế.t đuối.
Nếu không phải Bùi Túc Nguyệt cứu hắn, trong tình huống kêu trời trời không thấu lúc đó, có lẽ hắn đã c.h.ế.t đuối rồi.
Cố Hàn Chu không biết bơi.
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt lấp lánh ánh sáng khác thường, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, cười nhẹ: "Tổng giám đốc Cố, năm ấy Tô Tô không chỉ có mặt ở đó."
"Hơn nữa, người tự mình nhảy xuống hồ nước cứu anh chính là anh ấy."
"Tô Tô bơi giỏi, bơi tới cứu anh, thật sự dễ như trở bàn tay."
Khi Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nói ra những lời này, Cố Hàn Chu không thể tin được mở to hai mắt, một sự thật đảo lộn nhận thức trong lòng hắn lập tức tràn vào trong đầu, năm đó, người cứu hắn không phải Bùi Túc Nguyệt, mà là Tô Dĩ Trần?!
Tô Dĩ Trần hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng mất mát rũ xuống, giọng nói dịu dàng nhưng đầy ấm ức: "Xin lỗi anh. Năm đó, em cũng không muốn làm vậy... Nhưng anh ta đã thể hiện tình cảm với anh... Em chỉ vì quá yêu anh, nên mới mạo danh thay thế anh."
“Hơn nữa, cho dù anh có thay đổi thế nào, em nhất định sẽ nhận ra anh.”
Bùi Túc Nguyệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Tô Dĩ Trần, cười dịu dàng như chú cún con đang làm nũng với chủ nhân.
"Em tuyệt đối sẽ không bao giờ giống như những người khác, chỉ cần lừa gạt một chút, liền dễ dàng tin vào những lời người khác nói. Và em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như nhận nhầm người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-124-su-that-nam-xua.html.]
Ngón tay của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tô Dĩ Trần.
Bùi Túc Nguyệt dường như đang rất sợ hãi, sợ Tô Dĩ Trần sẽ trách móc cậu, oán giận cậu, thậm chí rời xa cậu vì chuyện này.
Tô Dĩ Trần đương nhiên nhận ra cảm xúc của cậu đang bất an, anh đưa tay ra, kiễng chân lên, giống như người chủ nhỏ đang vuốt ve con ch.ó bự mình yêu thích, xoa đầu Bùi Túc Nguyệt.
Tô Dĩ Trần mỉm cười dịu dàng: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
"Huống chi, Túc Túc làm vậy cũng vì yêu anh."
"Anh sẽ không trách em đâu."
"Thật sao ạ?" Bùi Túc Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh, vui mừng khôn xiết. Tô Dĩ Trần hoàn toàn không trách cậu.
"Tất nhiên là thật." Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Trong khi đó, Cố Hàn Chu đứng bên cạnh, mắt đỏ bừng nhìn hai người trước mặt đang tán tỉnh nhau.
Cố Hàn Chu tức giận đến mức đầu óc sắp nổ tung, như đang ghen tị với con ch.ó khác được chủ nhân vuốt ve, còn hắn thì chẳng có gì.
Nhiều năm trước...
Bùi Túc Nguyệt đã từng lừa dối hắn!!
"Bùi Túc Nguyệt! Tôi đối xử với cậu rất tốt! Tại sao cậu lại lừa dối tôi hết lần này đến lần khác?!"
Hai mắt Cố Hàn Chu hằn đầy tơ máu, giận dữ nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Cố, năm đó tôi không cố ý lừa dối anh, tôi cũng không cố ý khiến anh hiểu lầm, là anh tự nhận nhầm người, tôi cũng không còn cách nào khác."
Đôi mắt phượng đong đầy ý cười: "Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nhận nhầm người."
Cố Hàn Chu tức giận đến mức cả người run rẩy, hắn nhìn khuôn mặt Bùi Túc Nguyệt, càng cảm thấy những lời nói của cậu đều đầy rẫy vẻ mỉa mai vô cùng độc ác. Hắn đã bị Bùi Túc Nguyệt lừa dối nhiều năm, thậm chí còn coi Bùi Túc Nguyệt là ánh trăng sáng không thể xâm phạm!
Tại sao lại nhìn nhầm người như vậy?
Cố Hàn Chu tự hỏi, tại sao hắn lại nhìn nhầm người?
...
Ở phía bên kia nhà xe.
Lục Minh Phong đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện yêu hận tình thù giữa ba người.
Anh ta hơi cau mày, đối với mối quan hệ phức tạp và rối ren của Tô Tô, vừa cảm thấy nghi ngờ vừa khó hiểu.
Nhưng dù tình yêu giữa ba người họ có ra sao, Lục Minh Phong cũng không quan tâm.
Từ sâu thẳm trong lòng, anh ta vẫn nghĩ rằng, em trai của mình là người đáng yêu nhất trên đời.
Bùi Túc Nguyệt và Cố Hàn Chu đều yêu Tô Tô, điều đó cũng chẳng có gì sai.
Nhưng sau khi nghe một lúc lâu, Lục Minh Phong lại cảm thấy có một chút đồng cảm với Cố Hàn Chu.