Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 113: Anh trai liên tục cầu xin sự tha thứ (tình thân phần cuối)
Cập nhật lúc: 2024-10-04 18:49:01
Lượt xem: 50
“Tô Tô, anh ấy ghét anh, cũng không muốn gặp anh, tại sao anh lại cứ muốn làm phiền anh ấy?” Bùi Túc Nguyệt hỏi, đôi mắt phượng mang theo ý cười nguy hiểm.
Cậu chắn trước cửa sổ xe, không cho Lục Minh Phong nhìn thấy Tô Tô đang ngồi bên trong.
Sắc mặt Lục Minh Phong ngày càng lạnh lùng, ánh mắt anh ta như lưỡi d.a.o sắc bén: “Bùi Túc Nguyệt, tránh ra, đừng ép tôi đánh cậu.”
Bùi Túc Nguyệt nhướng mày, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng: “Muốn đánh sao? Đánh vào đâu? Vào mặt? Hay vào bụng? A, tốt nhất là đánh tôi đầy m.á.u đến nỗi không thể cử động. Như vậy Tô Tô sẽ vì tôi mà đau lòng, cũng sẽ càng ghét anh hơn, anh sẽ bị anh ấy đẩy ra càng xa hơn.”
Lục Minh Phong nhìn thấy rõ sự điên cuồng trong mắt Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt ấy vặn vẹo, đen tối.
Anh ta bàng hoàng, vậy mà trước đây lại không hề biết Bùi Túc Nguyệt hiền lành có mặt khác như vậy? Anh ta hoài nghi: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Ý trên mặt chữ ấy.” Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt dâng lên sự đắc ý, cậu mỉm cười.
Ánh mắt Lục Minh Phong lạnh lùng: “Tôi là anh trai của Thần Thần, cậu là hôn phu của Thần Thần, tôi cũng có thể coi là anh của cậu. Cho dù Thần Thần không nhận người anh là tôi, em ấy và tôi vẫn là quan hệ ruột thịt! Quan hệ ấy vẫn thân thiết hơn cậu.”
Bùi Túc Nguyệt sửng sốt. Cậu thu lại nụ cười, đôi mắt đỏ hoe, sự ghen tị điên cuồng khiến cậu không thể kiểm soát được lý trí của mình.
“Tô Tô, anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ, không bao giờ.”
Lục Minh Phong siết chặt tay, anh ta lạnh lùng nhìn cậu, Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, ánh mắt của cậu lộ ra vẻ điên cuồng, tính chiếm hữu và ghen tuông vặn vẹo đến đáng sợ.
“Tôi là mới là người Tô Tô yêu nhất, cũng là người duy nhất trong đời Tô Tô. Ánh mắt của anh ấy luôn phải nhìn vào tôi. Không ai được phép tranh giành đôi mắt của Tô Tô với tôi, kể cả người thân của anh ấy cũng không được.”
Bùi Túc Nguyệt nói xong, nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Nụ cười của cậu với Tô Tô dịu dàng, thuần khiết và ngọt ngào.
Nhưng khi đối với người khác, cậu liền trở nên điên cuồng, độc ác và vặn vẹo.
Nụ cười đầy sự ác ý.
Đầu óc Lục Minh Phong trở nên trống rỗng, hai mắt anh ta đỏ bừng: “Bùi Túc Nguyệt, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn giả vờ dịu dàng sao?”
“Cái này sao có thể gọi là giả vờ?”
Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt chứa nụ cười nhạt: “Mặt nạ dịu dàng đã đeo trên mặt tôi nhiều năm như vậy, theo thời gian, nó đã trở thành một phần cuộc sống của tôi rồi.”
Cậu hơi nghiêng đầu: “Lục Minh Phong, tôi mặc kệ anh là ai, có phải anh ruột của anh ấy hay không. Ai tranh giành sự chú ý của Tô Tô với tôi đều là kẻ thù của tôi.”
Lục Minh Phong siết chặt nắm đấm, sắc mặt u ám: “Thần Thần có biết cậu là người như thế này không?”
Biết về sự chiếm hữu, sự điên rồ, ghen tuông này…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-113-anh-trai-lien-tuc-cau-xin-su-tha-thu-tinh-than-phan-cuoi.html.]
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong lên như vầng trăng: “Đương nhiên không biết, Tô Tô là người tốt đẹp nhất trên đời. Tôi sẽ không để anh ấy biết tôi như thế này.”
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho Thần Thần sao.” Sắc mặt Lục Minh Phong càng tối đi.
Bùi Túc Nguyệt cười nói: “Anh ấy sẽ không tin anh, Lục Minh Phong. Anh ấy ghét anh còn không kịp thì làm sao anh ấy có thể tin được những gì anh nói?”
Khuôn mặt Lục Minh Phong tái nhợt, anh ta lạnh lùng nói: “Cậu thật sự tự tin đến vậy sao.”
Bùi Túc Nguyệt cười khúc khích: “Đương nhiên.”
Ánh mắt Lục Minh Phong trầm xuống, trong lòng có dự cảm không tốt, trực giác mách bảo việc anh ta đưa được Thần Thần về nhà thì sự xuất hiện của Bùi Túc Nguyệt sẽ là trở ngại lớn nhất.
Trước đây anh ta đối với Bùi Túc Nguyệt là sự yêu thích, dường như cũng có chút tình cảm.
Nhưng bây giờ, Lục Minh Phong chỉ cảm thấy cậu thật phiền phức.
“Túc Túc, tôi không muốn ở đây nói chuyện vô nghĩa với cậu. Tránh ra đi, tôi chỉ muốn nói vài lời với Thần Thần.” Lục Minh Phong hết lần này đến lần khác đè nén cơn giận trong lòng, chỉ có thể tức giận nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Nụ cười trên môi Bùi Túc Nguyệt lập tức biến mất, trong mắt hiện lên ác ý: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Cậu!”
Nếu không phải anh ta và Bùi Túc Nguyệt trước đây có vài phần tình nghĩa, hơn nữa Bùi Túc Nguyệt còn là vị hôn phu của Thần Thần, thì Lục Minh Phong đã sớm kéo cậu ra chỗ khác.
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, cậu nói: “Hơn nữa, chỉ cần tôi ở đây, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy Tô Tô, hay là nói bất cứ một lời nào với anh ấy.”
“Bùi Túc Nguyệt!” Lục Minh Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh ta tiến lên một bước, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo: “Tránh ra!”
Khi Bùi Túc Nguyệt đang định đáp lại, cửa sổ xe phía sau cậu mở ra.
Bùi Túc Nguyệt sửng sốt, Lục Minh Phong cũng bất ngờ, sau đó vừa mừng vừa sợ: “Thần Thần!”
Giọng nói thờ ơ của Tô Dĩ Trần vang lên: “Tư thế vừa rồi của sếp Lục là muốn đánh Túc Túc à?”
Hai mắt Lục Minh Phong đỏ hoe khi nghe được lời nói lạnh lùng vô tình của anh: “Thần Thần, anh không muốn làm như vậy. Là Bùi Túc Nguyệt đã ngăn cản anh, không cho anh gặp em.”
“Tôi đã bảo Túc Túc ngăn cản anh đấy.” Tô Dĩ Trần bình tĩnh nói.
Bas
Lục Minh Phong ngơ ngác nhìn người em trai lạnh lùng của mình.
Tô Dĩ Trần ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đôi mắt Lục Minh Phong đỏ hoe, anh khẽ cau mày, nói: “Anh Lục, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh không cần cố chấp như vậy.”