Hắn kiên nhẫn lặp mệnh lệnh thứ hai.
- "Thái giám nhỏ, mau đây."
Đáy lòng len lỏi ý niệm cố chấp, ánh mắt gắt gao khóa chặt ảnh thiếu nữ, chờ đợi nàng phát hiện .
Lần thứ hai thấy giọng của , Vân Mặc cuối cùng cũng thấy .
Thiếu nữ khả ái xinh , ngước đôi mắt phỉ thúy như sóng biếc dập dờn, khẽ thu hình ảnh vị hoàng tử ngạo kiều u ám.
Và đầu của nàng khi , trong tương lai giấc mộng của Nhất Dạ bao .
Vân Mặc ngoài sự kinh ngạc khi thấy Nhất Dạ, còn mang theo tâm trạng ngũ vị tạp trần, chậm rãi tiến về phía .
Hôm nay khi nàng tỉnh thì thấy căn phòng trống rỗng, Nhất Dạ còn ở đó.
Vân Mặc ban đầu thấy một tia mất mát.....nàng ẩn ẩn lo lắng, thương nghiêm trọng như thế, còn thể ?
mà, với phận nhỏ bé của nàng, hiện giờ, nàng thể tìm ở nữa đây?
Một loạt cảm xúc mơ hồ, rối loạn hiện xuất hiện trong tâm trí nàng.
Mãi một lúc suy nghĩ vẩn vơ, Vân Mặc cảm thấy, nàng để cảm xúc quá lún sâu chăng? Nàng cứu , thì nàng còn luyến tiếc điều gì?
Nàng cứu là việc của nàng, để thấy tội với lương tâm của .
lựa chọn , là bản quyết định.
- "Thái giám nhỏ, ngươi chậm chạp quá đấy."
Nhất Dạ than nhẹ, chẳng từ bao giờ, hai đối diện .
Mí mắt Vân Mặc đột nhiên giật giật.
Thái giám nhỏ!?
Cách gọi quỷ gì thế ?
Tính toán kĩ một chút, Nhất Dạ vẫn chỉ là đứa trẻ 9 tuổi, Vân Mặc tuy trong cơ thể 12 tuổi, nhưng tuổi thật của nàng là 19 - nàng trưởng thành.
Cho dù thế nào, nàng vẫn lớn tuổi hơn .
Hơn nữa, cơ thể mà hiện tại linh hồn Vân Mặc đang ẩn náu, từng là chim hoàng yến cưng sủng lên mây.
Lại , 12 tuổi, là độ tuổi mà thiếu nữ đang phát triển nở rộ.
Nguyên chủ cung tính đến nay cũng chỉ năm tháng, tuy ăn uống đạm bạc bằng một góc so với nên gầy một chút, nhưng về tình về lý, nàng đương nhiên ưu thế về cơ thể vượt trội hơn Nhất Dạ.
Đối với việc vị hoàng tử nào đấy tự nhiên gọi nàng một tiếng "Thái giám nhỏ", Vân Mặc bỗng nảy ý niệm trêu chọc, nàng thẳng , khẽ cúi xuống, khiến một nửa cơ thể của Nhất Dạ chìm trong bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-trong-long-bao-quan/chuong-24-anh-trang-sang-trong-long-bao-quan.html.]
- " Điện hạ, là để nô tài cõng nhé?"
Có lẽ là từng chứng kiến hoàng tử nhỏ yếu ớt rơi nước mắt, qua một đêm chăm sóc và ở chung với , Nhất Dạ tạm thời buông bỏ phòng , lặng lẽ tiếp nhận nàng, khiến nàng từ việc mơ hồ sợ hãi, lá gan lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, kì lạ là nàng còn cảm nhận ác ý từ , đêm qua còn là giấc ngủ yên bình nhất của nàng từ đến nay.
Nhất Dạ ngước Vân Mặc, nghĩ tới điều gì, bỗng trở nên trầm mặc.
Thái giám nhỏ thế mà cao hơn !!
Đứng mặt nàng, chẳng hiểu thấy yếu ớt nhỏ bé vô cùng, cảm giác nàng chở che.
Sao đến bây giờ, mới ý thức sâu sắc điều cơ chứ? Hắn đột nhiên đầu, khàn giọng cất tiếng, trong lời lộ vài tia cam lòng.
- "Thân thể của bản điện hạ, cõng là cõng ?"
Nhìn thấy biểu hiện tỏ vẻ cao lãnh của , Vân Mặc tự nhiên .
Nhân vật phản diện tuyệt tình trong truyền thuyết, mà cũng lúc đáng yêu thế ?
Bởi vì biểu hiện của hết sức sinh động, khiến nàng cảm thấy dù thế nào Nhất Dạ vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Thế là nàng mềm mại dịu giọng.
- "Vậy để nô tài đỡ điện hạ phòng trị thương nhé."
Nhất Dạ rũ mi, ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Mặc thấy biểu hiện lời nhu thuận của , đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Nỗi lòng tích tụ cả buổi, cứ như mà tan biến.
Có đôi lúc, phận giữa với , thật là kì lạ.
Ban đầu, giữa Vân Mặc và Nhất Dạ tựa như cách cùng trời cuối đất, mà bây giờ thể tự nhiên tùy ý, bên hòa hợp thế .
Có lẽ giữa những con mang trong những tổn thương sâu sắc, sẽ giống như móc xích, tự động tới gần để chữa lành cho .
Mê Truyện Dịch
Trên đường , Nhất Dạ đôi khi sẽ lén liếc bóng lưng của nàng, bóng lưng tuy mảnh khảnh nhưng khiến thấy an tâm.
Hắn nhớ đến lúc Vân Mặc cõng tím tái lạnh ngắt vớt lên từ hồ băng.....Cho dù thời tiết khắc nghiệt thế nào, vẫn cảm nhận sự ấm áp gì sánh .
Tự nhiên thấy chút nuối tiếc....nếu như bồng bột, thì để nàng cõng qua làn tuyết rơi nữa, lẽ sẽ vui vẻ.
Phải tuy còn nhỏ, nhưng Nhất Dạ sức chịu đựng kinh .
Đến khi Vân Mặc kĩ vết thương của , mới thấy sống lưng lạnh buốt.