Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân - Chương 16: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân

Cập nhật lúc: 2025-08-08 01:55:55
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Y như d.a.o cứa tim mà đứa trẻ mắt y cứ , nụ như khiêu khích bản y, khiêu khích sự quyền uy của y.

Trong cơn tức giận bộc phát cắn nuốt hết lý trí, y túm lấy áo đứa trẻ đó, tiếc thương quẳng xuống hồ băng lạnh giá bên cạnh.

Có mấy vị phu nhân kịp tiếp thu chuyện gì đang xảy , chỉ khẽ rên lên một tiếng.

Hoàng thượng đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo, bế vị phi tử y yêu thương trong tâm khảm đồng thời truyền lệnh thái y đến ngay lập tức.

Tất cả những thứ đó át tiếng băng vỡ trong hồ.

Vị hoàng tử ngày càng chìm sâu trong hồ băng lạnh lẽo nhưng chẳng ai quan tâm, tất cả chú ý đổ dồn về phía Lệ phi ngất trong vòng tay hoàng thượng.

Hồ băng lạnh giá đầu đông thể g**t ch*t tính mạng một con huống chi là một đứa trẻ mới 9 tuổi? Trong phút chốc, sự lạnh lẽo những xâm chiếm thể bên ngoài mà còn len lỏi lục phủ ngũ tạng, khoét sâu tận cùng trái tim của .

Ngọn lửa hận ý vì phụ hoàng ném xuống hồ băng đột nhiên bùng lên mạnh mẽ như thiêu rụi lý trí của , thoáng chốc tổn thương sâu trong tâm hồn nhấn chìm, Nhất Dạ bỗng thấy yếu ớt đến vô lực.

Tự nhiên một ý nghĩ đáng sợ, nếu c.h.ế.t , sự lạnh lẽo đau thương sẽ biến mất?.

Ánh trăng nhàn nhạt, len lỏi chảy qua từng nhành cây kẽ lá, phản chiếu mơ hồ bóng vị nam tử bên cạnh ổ mai phủ đầy tuyết.

Hắn thờ ơ chứng kiến náo loạn ở tiệc sinh thần của vị phi tử đang độc sủng hậu cung, sâu trong đôi mắt phượng là ý lấp lánh!

Bên cạnh là tên tiểu thái giám hầu cạnh, thấy dáng vẻ bàng quan của chủ nhân kìm rụt rè cất tiếng.

- " Đại nhân, điện hạ rơi xuống nước, nên tính thế nào? Nếu cứu kịp, điện hạ sẽ chết."

Nam nhân đang thờ ơ xem kịch vui, tay vẫn đang phe phẩy chiếc quạt tinh xảo, thuộc hạ của cất tiếng mà kìm bật , đoạn lười biếng trả lời.

- " Thủy thâm tắc lưu hoãn*, nên nóng vội."

(*Thủy thâm tắc lưu hoãn: nước càng sâu thì dòng chảy càng thong thả.)

Bỗng nhiên lúc tiếng ồn ào ở phía gần đấy.

Nam nhân khẽ đưa mắt, tò mò còn chuyện thú vị gì xảy nữa đây?

Hai tên lính gác đang ngăn cản quát mắng một tiểu thái giám, một tên còn thẳng thừng đạp tiểu thái giám xuống đất.

- " Tên nô tài từ đến, đây là Phượng Nghi cung của Lệ phi nương nương?? Một tiểu tôm tép như ngươi mà dám xin ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bach-nguyet-quang-trong-long-bao-quan/chuong-16-anh-trang-sang-trong-long-bao-quan.html.]

Khẽ nghiến răng chịu đựng cơn đau, Vân Mặc vẫn quỳ xuống khẩn cầu.

- " Nô tài là của Ngọc Lan cung, mong hai vị đài xem xét.

Vốn là điện hạ căn dặn, đến giờ nhất định đến hộ tống điện hạ hồi cung."

Thực Nhất Dạ gì với Vân Mặc, là nàng tự ý đến đây.

Bởi vì ít lúc , nàng giếng gánh nước, thấy một vài cung nữ ở Phượng Nghi cung xuất hiện vài tin tức truyền tới tai nàng.

Trong lòng nàng ngoài việc kinh sợ vì sự xuất hiện của Nhất Dạ tại đêm sinh thần nhưng còn đau lòng hơn khi đang ngâm ở hồ băng lạnh lẽo.

Mê Truyện Dịch

Một đứa trẻ 9 tuổi hiện giờ đang trầm ở hồ băng chẳng ai cứu giúp, hơn nữa còn bao lấy chuyện đó trò , để khác cơ hội khinh thường, dẫm đạp lên tôn ti của !

Lúc đó, Vân Mặc hình như hiểu một điều, tạo nghiệt thì thể sống an yên! Thế nên....đứa trẻ ngày trong tương lai trở thành một bạo quân tàn độc, cũng chỉ là trả niềm đau thương và nhục nhã mà những kẻ đó gây cho mà thôi!

Thời gian bỗng ngược khi nàng ở thế giới cũ.

Sống ở nơi cô nhi viện chẳng ai thực lòng quan tâm, tôn ti của nàng bất cứ lúc nào cũng thể khác dẫm đạp!

Đến bây giờ gặp một tình cảnh giống ở thế giới , chẳng lẽ nàng sẽ như bao khác, thờ ơ theo dõi sự giãy dụa trong tuyệt vọng của ?

Nước mắt của vị hoàng tử nhỏ rơi trong làn mưa tuyết khi ùa về trong tâm trí nàng.

Hoàng tử nhỏ cô độc trong trời tuyết lạnh giá, chẳng ai để ý, chẳng ai mở lòng nguyện cho một chút ấm!

Sự tàn bạo của hoàng tử nhỏ trong tâm trí nàng biến mất, tựa như mắt, Vân Mặc chỉ đến một hoàng tử nhỏ yếu ớt đáng thương.

Nếu như chỉ vì sinh tồn mà lạnh lùng tàn nhẫn, nàng .

Vân Mặc thầm quyết tâm, bất chấp thứ mà lao tìm .

Cùng với tiếng bước chân hỗn loạn của nàng, màn đêm buông xuống ngày càng lạnh lẽo tĩnh mịch.

Đến khi Vân Mặc khản đặc cầu xin cho đưa Nhất Dạ về cung thì chỉ đổi sự kiên quyết của hai lính canh cho phép.

Cũng khó thể trách , địa vị Nhất Dạ tuy là hoàng tử độc nhất nhưng thất sủng, danh tiếng ngày càng kém nên hạ nhân thể dễ dàng coi thường, khinh rẻ.

Loading...