Bác sĩ và oan gia của anh ấy - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:44:10
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:44:10
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Mọi việc sau đó diễn ra nhanh chóng. Cảnh sát tiếp quản hiện trường, ghi lời khai của Đình Phong, Hạ Vy và bắt giữ Giám đốc Tạ cùng bọn vệ sĩ. Vụ án lừa đảo y tế kinh tởm bị phơi bày trên mọi phương tiện truyền thông, gây chấn động dư luận. Danh tiếng của Đình Phong và Hạ Vy, ban đầu bị ảnh hưởng bởi tin đồn, giờ lại được ca ngợi vì sự dũng cảm và kiên định bảo vệ sự thật.
Họ cùng nhau hoàn thành các thủ tục cuối cùng tại sở cảnh sát, nộp nốt những bằng chứng còn lại. Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, họ bước ra khỏi đồn, ánh nắng chiều vàng rực rọi vào mặt.
- Mệt không?
Đình Phong hỏi, giọng anh khẽ khàng, khác hẳn vẻ 'mỏ hỗn' thường ngày. Hạ Vy nhìn anh, thấy vai áo anh vẫn còn rỉ máu.
- Tôi không sao. Vai anh...
Cô đưa tay chạm nhẹ vào vai anh. Đình Phong hơi nhăn mặt, nhưng không né tránh.
- Vết thương nhỏ thôi. Về nhà rồi xử lý.
Họ trở về căn hộ chung. Căn hộ vẫn như cũ, nhưng không khí đã khác. Không còn cảm giác tạm bợ hay 'phòng thủ' như những ngày đầu. Nó bỗng trở nên quen thuộc và ấm áp một cách lạ lùng.
Đình Phong vào phòng tắm lấy hộp y tế. Hạ Vy ngồi trên sofa, nhìn theo bóng lưng anh. Anh quay lại, ngồi xuống cạnh cô.
- Cởi áo ra.
Anh nói, giọng vẫn trầm. Hạ Vy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn làm theo. Vết rách ở vai áo lộ ra, vết thương không sâu nhưng bầm tím và rướm máu.
Đình Phong cẩn thận sát trùng cho cô. Động tác anh rất nhẹ nhàng, chuyên nghiệp. Hạ Vy nhìn khuôn mặt anh, thấy sự tập trung và lo lắng thật lòng trong ánh mắt. Không có lời 'mỏ hỗn', không có châm chọc. Chỉ có sự quan tâm.
- Đau không?
Anh hỏi lại câu hỏi đêm qua, nhưng lần này là hoàn toàn chân thành.
- Không đau lắm.
Hạ Vy đáp, giọng khẽ.
Đình Phong dán băng gạc lại cho cô. Xong xuôi, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
- Đêm qua... cô liều lĩnh quá.
- Anh mới là người liều lĩnh đấy. Anh không phải... dân đánh đấm.
- Nhưng tôi là người của cô.
Anh nói, giọng điệu thay đổi. Hạ Vy sững người. Tim cô đập mạnh.
- Tôi... Tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô. Lúc thấy cô bị giữ lại... tôi sợ lắm.
Anh thừa nhận, không giấu giếm. Cái 'vỏ bọc' lạnh lùng đã vỡ tan.
Hạ Vy nhìn anh, cảm thấy hốc mắt mình cay cay. Cô biết, đó là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc thật của mình một cách trực diện như vậy.
- Tôi cũng sợ. Sợ cho anh. Lúc thấy bọn chúng tấn công anh... tôi chỉ nghĩ... phải làm gì đó...
- Và cô đã làm rồi. Cô... dũng cảm lắm.
Anh đưa tay khẽ chạm vào tóc cô.
Khoảnh khắc im lặng bao trùm căn phòng, không phải sự im lặng khó chịu như trước, mà là sự tĩnh lặng đầy cảm xúc. Họ nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hình ảnh của chính mình và những gì đã cùng nhau trải qua.
- Bản hợp đồng...
Hạ Vy khẽ lên tiếng, giọng hơi run.
- ... Sắp hết hạn rồi.
Đình Phong nhìn cô, nắm lấy tay cô, siết nhẹ.
- Phải. Nó sắp hết hạn rồi. Cô muốn... chấm dứt sao?
Anh hỏi, ánh mắt dò xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bac-si-va-oan-gia-cua-anh-ay/chuong-6.html.]
Hạ Vy nhìn anh, cảm thấy lồng n.g.ự.c ấm áp. Cái người 'oan gia' suốt ngày cãi nhau với cô, cái người 'mỏ hỗn' khiến cô bực điên lên... lại là người đã luôn âm thầm bảo vệ cô, lo lắng cho cô, và cùng cô trải qua những hiểm nguy.
- Anh thì sao? Anh muốn chấm dứt không?
Cô hỏi lại, ánh mắt cô cũng đầy tình cảm.
Đình Phong khẽ mỉm cười. Lần này không phải nụ cười nửa miệng hay cười khẩy, mà là một nụ cười ấm áp, chân thành.
- Tôi không muốn.
Anh nói dứt khoát.
- Tôi muốn... biến nó thành thật. Muốn... cô thật sự trở thành 'phu nhân' của tôi. Không phải trên giấy tờ nữa.
Hạ Vy cảm thấy nước mắt mình trực trào. Cô đã chờ đợi câu nói này, dù không biết tự bao giờ.
- Tôi cũng không muốn chấm dứt.
Cô đáp lại, giọng cô cũng run run.
Đình Phong kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Hạ Vy dựa vào vai anh, hít hà mùi hương quen thuộc.
- Vậy là... 'oan gia' lại thành 'người thương' thật rồi.
Anh khẽ thì thầm vào tóc cô.
Hạ Vy cười, nhưng vẫn còn nấc nghẹn.
- Anh... vẫn cứ 'mỏ hỗn' đến giây phút cuối cùng nhỉ?
- Cô thích thế mà.
Anh cười.
- Chỉ cần đối tượng là cô thôi. Với người khác... tôi vẫn giữ nguyên tắc nghề nghiệp.
Anh nói, rồi siết chặt vòng tay hơn.
Họ ngồi đó một lúc lâu, tận hưởng sự bình yên sau bão tố. Không còn những màn đấu khẩu, không còn sự cảnh giác. Chỉ còn hai trái tim hòa chung nhịp đập.
Vài ngày sau, họ cùng nhau đến Ủy ban Nhân dân phường để đăng ký kết hôn. Bản hợp đồng hôn nhân tạm thời đã được thay thế bằng giấy đăng ký kết hôn chính thức.
- Này, bác sĩ Đình.
Hạ Vy nói khi họ bước ra ngoài, tay cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
- Anh bây giờ là 'chồng' thật của tôi rồi đấy. Anh có thấy 'áp lực' không?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đình Phong nhìn cô, nhếch một bên lông mày, vẻ 'mỏ hỗn' lại tái xuất giang hồ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu chiều.
- Áp lực gì? Tôi đang 'vớ bở' đấy chứ. Lấy được cô nhà báo vừa xinh đẹp vừa dũng cảm như cô... tôi thấy mình 'lãi' to rồi.
Hạ Vy bật cười.
- Anh nói gì thế hả? Cái miệng này... muốn bị tôi 'khâu' lại ngay bây giờ không?
- Muốn lắm chứ. Nhưng chỉ muốn 'khâu' bằng...
Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Anh! Giữa đường đấy nhé!
Hạ Vy đỏ mặt đẩy anh ra.
- Giữa đường thì sao? Có ai cấm 'vợ chồng' hôn nhau đâu?
Anh cười, nụ cười rạng rỡ và chân thật.
Họ nắm tay nhau bước đi dưới ánh nắng. Hành trình từ 'oan gia' đến 'người thương' đầy rẫy cãi vã và hiểm nguy cuối cùng cũng đã đi đến bến bờ hạnh phúc. Bác sĩ 'mỏ hỗn' và cô nhà báo sắc sảo nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy yêu thương và thấu hiểu. Họ biết, phía trước là một chương mới, ngọt ngào và viên mãn hơn bao giờ hết.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.