BÁC SĨ NHÀ TÔI BIẾT ĐỌC SUY NGHĨ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-12 08:46:13
Lượt xem: 1,878

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 6

 

Còn thì… chắc thật sự là một con ma nữ háo săc mất .

 

“Không ngờ đấy, Tạ Yến mà cũng ngày chạy theo vợ như thế!”

 

Tống Tô Tô, bạn đến nghiêng ngả.

 

“Mà nghĩ cũng đúng thôi ai bảo vốn thích , thì nỡ buông tay chứ.”

 

ngẩn :

 

“Hả? Thích… là ?”

 

Tô Tô dừng , trợn mắt :

 

“Đừng bảo là nhé?!”

 

“Trước đây cãi với ba , bỏ nhà ngoài, đúng lúc bọn tớ và nhà họ Tạ đang ăn cùng, gọi điện cho tớ, , câu nào kéo tớ tìm !”

 

chớp mắt:

 

“Tớ… tưởng là nhờ giúp cơ mà.”

 

“Giúp cái gì chứ! Lúc đó tớ thấy ánh mắt , từ đầu đến cuối rời một giây là hiểu ngay.”

 

Tô Tô càng càng hăng:

 

“Còn nhớ hồi tụi học đại học ở ngoài tỉnh ? Có bảo về nhà, mà thèm bánh dứa thủ công ở tiệm đầu phố. Tớ về trường mang cho một hộp, còn bảo là của một thích đấy? Thật tiệm đó đóng cửa lâu , bánh là tự .”

 

há hốc mồm:

 

“Tớ tưởng lúc đó giỡn thôi…”

 

Giọng nhỏ dần, cảm giác trong lòng như dòng nước ấm tràn ngọt ngào, chua xót.

 

Tô Tô với vẻ kinh ngạc thích thú, như đang xem một bộ phim cẩu huyết ngay mắt:

 

“Tớ sắp Tạ Yến mà mệt giùm đó! mà thôi, ít bây giờ xem kết cục vẫn là .”

 

, bỗng nhớ đến hộp bánh dứa năm nào.

 

Thảo nào lúc bao bì khác hẳn với những , gói kín mít, bên trong còn lót thứ giữ nhiệt, khi mở vẫn còn ấm nóng, tỏa mùi thơm ngọt dịu.

 

nhớ đến đêm bỏ nhà năm mười sáu tuổi.

 

Giờ nghĩ , chẳng còn nhớ rõ vì cãi , chỉ nhớ khi trời lạnh, tâm trạng rối tung.

 

Tạ Yến và Tô Tô vội vã đến tìm, Tô Tô chạy ôm , một chiếc áo khoác còn mang ấm cơ thể nhẹ nhàng phủ lên vai .

 

Khi chìm trong nước mắt và nỗi tủi , nên nhận chiếc áo đó là của .

 

Giờ nhớ , trong lòng dâng lên một cơn chua xót.

 

Anh bao nhiêu việc cho một cách lặng lẽ, hề than thở.

 

Vậy mà chỉ cần một vài chuyện vụn vặt, từng buông bỏ.

 

Tối hôm , vì đang mải suy nghĩ, phát hiện đang thất thần.

 

Ngón tay kẹp nhẹ lấy cằm , ép ngẩng đầu thẳng mắt .

 

Ánh mắt thỏa mãn, chứa nụ trêu chọc, giọng khàn khàn, xen chút tiếng :

 

“Niên Niên mà cũng mất tập trung hả?”

 

, trong tim bỗng tràn đầy cảm xúc.

 

“A Yến, em thích .”

 

“Còn , thích em ?”

 

Cánh tay đặt vai bỗng siết chặt, ánh mắt nghiêm túc đến lạ, gần như chút do dự:

 

“Thích. Rất thích.”

 

Khi sắp , nơi chân trời hửng sáng.

 

Đêm , cũng là đêm định mệnh… mang thai.

 

Tạ Yến căng thẳng đến mức xin nghỉ .

 

Anh cứ quấn lấy rời, bám đến mức đẩy :

 

“Em gọi Tô Tô đến , !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bac-si-nha-toi-biet-doc-suy-nghi/chuong-6.html.]

 

Tô Tô tin bầu thì đến khép miệng, nhưng cũng chẳng khá hơn Tạ Yến là bao.

 

ngày nào cũng áp tai cái bụng còn thấy nhô lên, hí hửng gọi:

 

“Bé ơi, đỡ đầu nè, nhớ kỹ nha!”

 

chỉ ôm đầu thở dài:

 

“Nó chỉ mới là phôi thai thôi đó, bình tĩnh chút !”

 

Việc phát hiện Tạ Yến thể suy nghĩ của là một chuyện ngoài ý .

 

Lần đầu , lóng ngóng và cẩn thận đến cực đoan.

 

Chỉ sợ vấp ngã, sợ va chạm, sợ thứ.

 

Hôm đó, xuống bếp nấu ăn, phòng tắm mà quên lấy đồ.

 

Đang tắm, chợt thấy tủi kiêng đủ thứ.

 

Chưa kịp gọi, gõ cửa dồn dập, giọng lo lắng:

 

“Vợ ơi, mang đồ đến , đừng để lạnh nha!”

 

sững , quên?

 

Một ý nghĩ tưởng thoáng qua.

 

thử thầm nghĩ:

 

“Giá mà mang cho cái áo choàng tím dày trong tủ thì .”

 

Vài giây , mở cửa và đúng là đang cầm chính cái áo choàng .

 

Anh thẳng thắn thừa nhận, thì suýt c.h.ử.i thề vì hổ.

 

Nghĩ mấy , trong đầu lén tưởng tượng mấy cảnh mờ ám về , thậm chí còn tự biên thoại mấy câu thoại 18+, thì … đều sạch.

 

Trời đất ơi, đúng nghĩa độn thổ!

 

Anh nghiêng ôm lấy , giọng dỗ dành:

 

“Không , thấy gì hết.”

 

cái mím môi , rõ ràng là đang cố nhịn .

 

tức đến đỏ mặt, lập tức bịt miệng :

 

“Không nữa!”

 

Ba vốn thường đến, nhưng mỗi về nhà lớn ăn cơm, họ đều đối xử với .

 

Trên bàn món thích, lúc về dúi đủ loại quà biếu, bổ dưỡng.

 

Sau khi mang thai, họ càng sang thường xuyên hơn, tay nào cũng xách đầy hộp sâm, yến, t.h.u.ố.c bổ, mắt còn long lanh như nỡ rời xa đứa cháu.

 

Điều bất ngờ là ba cũng bắt đầu đến thăm.

 

Dù họ ly hôn, nhưng giờ ai sống đời nấy, gặp còn ít hơn cả bạn xã giao.

 

Vậy mà nay cùng tới… lẽ vì đứa nhỏ.

 

Khi con gái chào đời, nó lập tức trở thành tiểu công chúa của bốn ông bà.

 

Ai cũng nâng như trứng, hứng như hoa, cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

 

Cả Tô Tô và Chu An cũng thường xuyên đến chơi, bắt nó gọi ba nuôi, nuôi.

 

và Tạ Yến chỉ gào thét trong tuyệt vọng:

 

“Này , chúng mới là ba của con!”

 

một khi dạo phố với Tô Tô về, mở cửa liền thấy con gái cầm cây kem trong tay, còn Tạ Yến đang xổm, nhỏ:

 

“Đừng để phát hiện nha.”

 

Tô Tô cố nhịn , ho nhẹ một tiếng.

 

Hai tên tội phạm một lớn một nhỏ đồng loạt cứng đờ đầu .

 

Kem chảy xuống tay, con bé nhanh nhảu chỉ tay:

 

“Mẹ ơi, là ba cho con ăn đó!”

 

HẾT

Loading...