Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 8.2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:32:01
Lượt xem: 192
Để ba có thể sẵn lòng chăm sóc mình, cô bé tất nhiên phải cố gắng tạo mối quan hệ với ba, phải tự “quảng bá” bản thân để ba cảm thấy nuôi cô bé không hề thiệt thòi. Cô bé thật sự sẽ rất ngoan mà.
Trong tiểu thuyết, tác giả đã dùng rất nhiều chi tiết để miêu tả việc ông cụ nhà họ Cố cưng chiều Cố Khánh Khánh như thế nào, nên Chi Chi cũng không biết sau khi cô bé về nhà họ Cố thì Cố Khánh Khánh sẽ ra sao, ở lại hay rời đi.
Nếu ông nội đứng về phía Cố Khánh Khánh, thì chắc chắn cô bé phải ôm chặt lấy “chân” của ba, nỗ lực để ba đứng về phía mình.
Nếu không thì...
Nghĩ đến việc mình chỉ là công cụ để làm nền cho cuộc sống hoàn hảo của Cố Khánh Khánh và cuối cùng bị một người qua đường hành hạ đến c.h.ế.t trong tiểu thuyết, Chi Chi không khỏi rùng mình. Cô bé không thể để bản thân rơi vào kết cục bi thảm như trong truyện. Côbé cũng không biết diễn biến tiếp theo sẽ là gì.
Một tiếng “ting” vang lên, hai cha con bước ra khỏi thang máy.
Hình ảnh một người lớn và một cô bé đi cùng nhau trông thật thân thương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sáng nay, câu chuyện về việc có một đứa trẻ đến nhận cha đã lan truyền khắp nhóm chat của nhân viên.
Nghe tin con gái của tổng giám đốc tự đến tìm, nhân viên vừa tò mò vừa bất ngờ. Tổng giám đốc khi nào lại có một cô con gái lớn như vậy? Cô bé này có quan hệ gì với cô công chúa nhỏ hiện tại? Không lẽ là sinh đôi?
Một số nhân viên tình cờ nhìn thấy hai cha con thì thì thầm bàn tán về tin đồn.
“Đây là đứa bé đến nhận cha hôm nay à?”
“Tiểu Lý kể lại chi tiết trong từng nhóm một, nói rằng đứa trẻ đó ôm một con heo đất, đeo cặp sách nhỏ và tự bắt taxi đến tìm ba. Nghe mà buồn cười quá, cậu ấy tưởng đó là kẻ lừa đảo nên đã đuổi đi. Ai ngờ đó lại là con gái của tổng giám đốc, may mà đứa bé biết ngồi chờ ở đó, nếu làm mất con gái tổng giám đốc thì không thể đền nổi đâu!”
“Tiểu Lý chắc giờ vẫn còn chưa hoàn hồn hahaha!”
“Ôi trời, đáng yêu quá đi! Đúng là con gái của tổng giám đốc có khác! Sao cô bé thông minh thế, còn biết tìm đến đúng khách sạn này nữa chứ?”
Dù mẹ ruột không đáng tin, nhưng ít nhất còn có một người ba đáng tin. Chỉ cần ba đồng ý nuôi cô bé đến 18 tuổi thì mọi chuyện đều ổn.
Cuối cùng cô bé cũng thoát khỏi nhà họ Lâm, không còn phải quay lại nơi ngột ngạt và bức bối đó nữa, và giờ cô bé đã được ở bên cạnh ba ruột. Cô bé tin rằng Cố Cảnh Hằng sẽ chăm sóc mình thật tốt, ít nhất cũng tốt hơn Lý Lệ Thiến, có thể cho cô bé ăn no, mặc ấm và an toàn trưởng thành.
Chi Chi cảm thấy con đường phía trước bỗng trở nên sáng sủa hơn. Cô bé tự nhủ trong lòng rằng mình sẽ chào tạm biệt tất cả những gì đã qua.
"Ba ơi, con đồng ý!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-8-2.html.]
Cố Cảnh Hằng gật đầu. Lúc đầu anh định nhờ người thu dọn cặp sách của cô bé, nhưng khi nhìn thấy cặp sách của Chi Chi, anh liền tỏ ra không hài lòng. Chiếc cặp vừa cũ vừa rách, trông chẳng khác gì túi rác.
"Để ba dẫn con đi mua cặp mới."
Tiện thể mua thêm vài bộ quần áo và đồ dùng sinh hoạt, vì biệt thự của anh không có đồ cho trẻ nhỏ.
Đôi mắt Chi Chi sáng lên, cô bé ngập ngừng hỏi, sợ rằng mình nghe nhầm: "Thật hả ba? Ba sẽ dẫn con đi mua cặp mới ngay bây giờ?"
Cố Cảnh Hằng "ừ" một tiếng. Đôi mắt Chi Chi cong thành hình lưỡi liềm, có thể cảm nhận được chính ba ruột mình đang thực sự quan tâm tới cô bé.
Chiếc cặp của cô bé trước đây là của Lâm Thành, sau khi cậu ta không dùng nữa thì được đưa cho cô bé. Dù sao Lý Lệ Thiến cũng chưa bao giờ mua đồ riêng cho cô bé, việc cho cô bé dùng đồ cũ của Lâm Thành đã được coi là tốt lắm rồi.
Không hiểu sao khi nghe ba nói sẽ dẫn mình đi mua cặp mới, mũi cô bé lại cảm thấy cay cay.
Ngoài cô giáo Dương, chưa bao giờ có ai đối xử tốt với cô bé như vậy.
Ba thật tốt. Sau này lớn lên, cô nhất định sẽ đưa ba vào viện dưỡng lão có nhiều bác gái nhất.
"Cảm ơn ba."
Cố Cảnh Hằng rõ ràng không quen với việc chăm sóc trẻ con. Nghe thấy câu cảm ơn từ con gái, anh chỉ gật đầu một cách không tự nhiên: "Đi thôi."
Anh chợt nhận ra, cô bé gọi anh là "ba" rất tự nhiên.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng cô bé lại gọi anh là ba mà không có chút ngượng ngùng hay do dự. Cô bé liên tục gọi anh "ba", khiến anh – một người lớn – lại cảm thấy không quen. Cô bé dường như không hề sợ người lạ.
Có lẽ trẻ con thường dễ dàng gắn kết hơn, không giống những người ở tuổi mười mấy, hai mươi, khi họ đã có những suy nghĩ và cảm xúc riêng. Khi lần đầu tiên gặp cha mẹ ruột của mình, trong khi chưa có tình cảm hay sự quen thuộc, người ta thường sẽ cảm thấy xa lạ và khó mà tiếp cận ngay lập tức.
Còn về những thắc mắc trong lòng của ba, Chi Chi cũng đang tự tính toán cho mình.
Dù cô bé là con gái ruột của Cố Cảnh Hằng, mối quan hệ m.á.u mủ không thể chối cãi, nhưng vì cô bé không lớn lên bên cạnh anh, ngoài sợi dây liên kết về huyết thống, giữa họ không hề có tình cảm cha con, thậm chí còn rất xa lạ.
Nếu ba cũng giống như người nhà họ Lâm, không thích cô bé và không muốn chăm sóc cô bé nữa thì sao?
Cô mới chỉ 10 tuổi, chưa có khả năng tự lập. Nhà họ Lâm không thể trở về, nếu ba cũng không quan tâm, cô bé thực sự không còn nơi nào để đi.