Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-09-24 00:00:26
Lượt xem: 239
Chương 23: Ba ơi, ba à!
"Đừng làm phiền."
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Cố Diễm đều dành cho Chi Chi nhỏ bé, vô cùng đáng yêu. Nhưng ai đó cứ liên tục vỗ vai anh, khiến anh bực bội vì bị làm phiền khi đang ngắm cháu gái mình.
"Đi đi, tôi đã nói đừng làm phiền rồi” anh khó chịu hất vai, ra hiệu người phía sau đừng quấy rầy. Nhưng người kia không hề nghe lời, lại tiếp tục vỗ vào lưng anh hai lần nữa.
Cố Diễm cáu kỉnh, không thèm quay đầu lại: "Làm cái gì vậy, không thấy tôi đang bận sao? Tin không tôi cho cậu một trận bây giờ?"
Vỗ một hai lần đã đành, nhưng vỗ lần thứ ba thì thật quá đáng, làm ông đây điên tiết rồi đấy.
"Tôi nói này, cậu bị làm sao vậy..." Cố Diễm quay đầu, mặt đầy giận dữ, định nói chuyện phải trái với kẻ kia. Nhưng khi quay lại, anh ngay lập tức chạm mặt người anh ruột của mình – Cố Cảnh Hằng. Đột nhiên anh mất hẳn khí thế.
Hai anh em nhìn nhau, không khí có chút ngượng ngùng.
Anh phải giải thích hành động của mình vừa rồi như thế nào đây?
Cố Diễm liền vuốt ngực, định phản đòn trước: "Anh à, sao anh lại xuất hiện đột ngột thế, suýt nữa làm em hết hồn."
Cố Cảnh Hằng nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc: "Cố Diễm, cậu đang làm gì ở đây?"
Anh vốn định đi lấy nước trái cây, nhưng từ xa đã thấy một bóng lưng khả nghi nép bên bức tường, trông giống hệt như mấy kẻ rình mò trên phim.
Nếu không phải bóng dáng ấy rất giống đứa em trai ngốc nghếch của mình, có lẽ anh đã dùng một đòn vật qua vai để hạ gục người đó.
Cố Cảnh Hằng hỏi: "Cậu đến đây xem con gái tôi à?"
Nghe thấy câu hỏi này, Cố Diễm phản ứng giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Nếu thừa nhận, chẳng phải là gián tiếp xin lỗi và hòa giải với Cố Cảnh Hằng sao? Anh tuyệt đối không thể chịu đựng sự nhục nhã này, vì năm ngoái anh đã nói cứng rằng trừ khi Cố Cảnh Hằng đến xin lỗi, còn không thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ấy nữa. Giờ thì tình huống này là sao?
Cố Diễm ngẩng cao đầu: “Em làm việc mệt mỏi quá, ra ngoài đi dạo không được sao?"
Cố Diễm nhất quyết không chịu thừa nhận mình đến đây chỉ để thăm cháu gái.
Cố Cảnh Hằng cười khẩy: "Vậy cậu đừng đi dạo quanh con gái tôi."
Miệng thì nói không muốn, nhưng hành động lại rất thành thật.
Cố Diễm: "..."
Có con gái thì giỏi lắm à?
Cố Diễm đành thừa nhận: "Em chỉ muốn xem thử anh có chăm sóc tốt cho cháu gái em không thôi. Cháu mới mười tuổi, bé nhỏ như thế, một ông ba độc thân như anh liệu có chăm sóc được không? Anh biết nấu ăn cho cháu không, biết tết tóc cho cháu không, anh có biết cách chăm sóc một đứa trẻ mười tuổi không?"
Càng nói, Cố Diễm càng thấy mình có lý, cảm giác như nếu Cố Cảnh Hằng không trả lời được những câu hỏi này, ông sẽ lập tức xắn tay áo vào chăm sóc Chi Chi luôn.
Cố Cảnh Hằng đáp gọn: "Tôi biết."
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy sự bực bội.
Hơn nữa, con gái anh rất thích ăn những món anh nấu, nên chẳng cần đến ông chú này lo lắng.
"Ba ơi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-23.html.]
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Chi Chi đã nhìn thấy một chú lạ mặt đeo kính râm đứng nép ở góc tường nhìn mình, nhưng nhớ lời ba dặn rằng không nên lại gần người lạ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ khi thấy ba xuất hiện, cô bé mới dám đến gần.
"Ba ơi, chú này là ai vậy?"
Cố Diễm nghe giọng ngọt ngào của Chi Chi mà lòng mềm nhũn. Giọng của cô bé thật ngọt ngào và dễ thương, con trai mình chắc chắn không thể bằng được.
Tội nghiệp cho Cố Triết, không biết mình vừa bị ba ruồng bỏ.
Cố Diễm tháo kính râm xuống, giọng nói dịu dàng: "Bé yêu, chú là chú ruột của cháu đây. Nhìn xem chú mang gì đến cho cháu này, có rất nhiều đồ ăn vặt. Bé yêu, cháu muốn ăn gì, để chú bóc cho nhé?"
Đạo diễn nghe thấy từ "đồ ăn vặt" thì trong đầu chỉ vang lên một câu: "Thôi coi như tôi c.h.ế.t rồi đi."
Chi Chi nhìn vào gương mặt của Cố Diễm, cũng đoán được đây là em trai của ba mình. Nhìn kỹ thì hai người họ có nét khá giống nhau.
Cố Cảnh Hằng giải thích với Chi Chi: "Đây là con trai của bà nội con, con nên gọi là chú Hai."
Cô bé ngoan ngoãn nói: “Chào chú Hai.”
Nhìn thấy ánh mắt của ba, cô bé mới chịu nhận lấy món quà từ tay đối phương và nói lời cảm ơn.
“Cô bé của chúng ta ngoan quá!”
Tay của Cố Diễm run rẩy đầy kích động, dường như muốn xoa đầu cô bé, giống như con người khi nhìn thấy một chú mèo dễ thương và muốn vuốt ve.
Cố Cảnh Hằng liền nói: “Đừng có chạm vào tóc của con gái tôi.”
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Cảnh Hằng, Cố Diễm ngượng ngùng hạ tay xuống, không chạm thì thôi, có gì ghê gớm đâu.
Đùa chứ, Cố Cảnh Hằng mỗi sáng tốn không ít thời gian để cột tóc cho con gái, nếu Cố Diễm làm rối tóc cô bé, liệu anh có chịu trách nhiệm buộc lại không? Chưa kể có khi làm cô bé khóc mất.
Quan trọng nhất là, đầu của cô bé chỉ có ba cô bé mới được xoa.
Cô bé thấy chú hai trông tội nghiệp quá.
Cô bé biết chú hai cũng rất thương mình, cô bé cảm thấy mình thật may mắn, từ khi trở về, ai cũng yêu thương cô bé, chỉ có một số ít người là dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô bé.
Cô bé đột nhiên kéo tay Cố Diễm, cười nói: “Chú hai, ba con chỉ là vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn chút thôi, là do ba ba không biết cách diễn đạt, chú đừng giận ba con, được không?”
Cố Diễm cảm nhận được bàn tay mềm mại, đó là sự ấm áp thuộc về một đứa trẻ.
Trong lòng anh cũng có chút cảm động, sắp bị cô bé làm tan chảy, nhân cơ hội liền đưa tay xoa nhẹ trán cô bé.
“Bé con của chúng ta ngoan thật, chẳng giống con của anh ấy chút nào.”
Mấy người xung quanh đều cố gắng nở nụ cười gượng gạo mà vẫn lịch sự. Nhị thiếu gia, anh đừng thử thách ranh giới nguy hiểm nữa, không khéo lại c.h.ế.t mất thôi.
Cố Diễm không biết gì, còn nghênh mặt lên, quay sang Cố Cảnh Hằng nói: “Vì nể mặt bé con, em sẽ không giận anh nữa, mọi chuyện trước đây coi như xóa sổ.”
Bộ dạng đó, thực sự có chút kiêu ngạo.
Cố Cảnh Hằng: “…”
Đúng là biết tự tìm đường xuống thật.
Anh tự nhủ trong lòng: đây là em trai ruột, phải nhịn.