Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 16.5
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:43:03
Lượt xem: 199
Thẩm Kinh Duệ – hóa ra là nhân vật ấy. Hình như đây cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Kinh Duệ được miêu tả là "thiên chi kiêu tử", và chỉ xuất hiện mờ nhạt ở cuối câu chuyện với một câu: "Anh đang đợi một người bạn, nhưng cả đời cũng không đợi được." Người đó là ai thì tiểu thuyết cũng không nói rõ, trở thành điểm bí ẩn duy nhất của toàn bộ câu chuyện.
Dù không phải là nhân vật chính, nhưng cũng có một vài độc giả từng thắc mắc về nhân vật này.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Kinh Duệ, Cố Mộng Chi lại nhớ ra, và cô bé cũng cảm thấy tò mò về người mà nhân vật này đang đợi. Người đó chắc chắn là một người bạn rất quan trọng đối với Thẩm Kinh Duệ!
Trong lòng cô bé chân thành hy vọng, người con trai tên Thẩm Kinh Duệ này sẽ sớm gặp được người bạn tốt của mình.
Sáng hôm sau đi học, Cố Mộng Chi đã gặp một cuộc xung đột không nhỏ tại trường.
Lúc đó, Cố Cảnh Hằng vẫn đang ở văn phòng, chuẩn bị tham gia một cuộc họp. Thư ký Tịch đã phân phát tài liệu vào phòng họp, đặt trước mặt mỗi người.
Không khí trong phòng họp hoàn toàn bình thường cho đến khi mọi người nhìn thấy tập sách nuôi dạy con mà tổng giám đốc vô tình cầm lên.
“Lựa chọn trong việc nuôi dạy con”: “Trẻ em: Những thử thách”: “Nắm bắt giai đoạn nhạy cảm của trẻ”.
Mọi người: “...”
Dường như có thứ gì đó kỳ lạ xen vào đây. Không thể không thừa nhận rằng, tổng giám đốc Cố rất quan tâm đến việc nuôi dạy con gái.
Thư ký Tịch nhận ra rằng một số sách nuôi dạy con mà tổng giám đốc đã mua trước đây đã vô tình trộn lẫn vào đống tài liệu họp.
Sự cố này khiến thư ký Tịch muốn "độn thổ" thay cho Cố Cảnh Hằng.
Tuy nhiên, Cố Cảnh Hằng vẫn giữ bình tĩnh, vô cùng điềm đạm bảo thư ký Tịch đổi lại sách.
“Tiếp tục đi.”
Sự cố nhỏ này không ảnh hưởng chút nào đến anh.
Nhưng những người bên dưới thì tâm trí đã bay xa. Ai cũng không ngờ một vị tổng giám đốc nghiêm nghị như anh lại có một mặt như vậy. Vì cô con gái nhỏ, anh dốc lòng nghiên cứu các sách dạy con, đúng chuẩn một "ông ba cuồng con gái".
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Điều này cũng hợp lý, con gái anh còn nhỏ, chỉ mới mười tuổi. Một mình tổng giám đốc vừa làm cha vừa làm mẹ, tất nhiên phải gánh vác nhiều hơn. Nhưng có lẽ với người thông minh và tài giỏi như tổng giám đốc, có khi anh còn cảm thấy việc này rất vui vẻ nữa.
Những nhân viên có con nhỏ bỗng cảm thấy mình đã tìm ra được chủ đề chung để trò chuyện với tổng giám đốc.
Vừa họp xong, Cố Cảnh Hằng nhận được cuộc gọi từ trường học. Đó là cô chủ nhiệm của con gái, bảo anh đến trường ngay vì con gái anh gặp chuyện. Cố Cảnh Hằng đồng ý, nói rằng mình sẽ tới ngay và nhờ cô giáo Trác để mắt tới tình hình trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-16-5.html.]
Nguyên nhân sự việc là vào ngày đầu tiên đến trường, Cố Mộng Chi có xung đột với một cậu bé tên Kỷ Hạo Bác. Lúc đó, cô bé không để ý lắm, nhưng Hạo Bác càng nghĩ càng thấy ấm ức nên về nhà kể lại cho mẹ.
Mẹ của Kỷ Hạo Bác nghe con trai bị bắt nạt ở trường liền nổi giận đùng đùng, lập tức đến trường để đòi lại công bằng cho con.
Sau khi gọi cho Cố Cảnh Hằng, cô giáo Trác cố gắng khuyên nhủ:
"Mẹ Hạo Bác, chị đừng vội, chúng ta cần làm rõ mọi chuyện trước đã."
“Không cần làm rõ gì cả! Bây giờ hãy gọi con bé Cố Mộng Chi ra đây. Tôi muốn hỏi xem nó có được dạy dỗ đàng hoàng không! Ngày đầu tiên đi học mà đã làm con trai tôi khóc.”
Cô ta tức đến mức nói không kiêng dè, con trai cô ta bảo, đó chỉ là một đứa con riêng.
Chỉ là con gái riêng thôi, sao lại kiêu căng đến vậy? Đáng lẽ phải biết giấu mặt đi, thế mà còn dám xuất hiện trước đám đông. Đúng là xã hội ngày nay thật suy đồi!
Một đứa con của "tiểu tam" thì làm sao mà dạy dỗ tử tế được?
Cô giáo Trác nghe những lời đó mà mặt tái xanh.
"Mẹ Hạo Bác, chị không nên nói những lời khó nghe như vậy. Các cháu còn nhỏ mà."
Gia đình họ Kỷ là nhà giàu mới nổi, khó trách hành xử có phần cộc cằn và thô lỗ. Nhưng khi tiếp xúc thật sự, mới thấy mức độ tồi tệ đến đâu.
Lúc này, Cố Mộng Chi đã bước vào văn phòng và nghe thấy những lời khó chịu đó. Cô bé mím chặt môi. Những lời lẽ độc ác thế này cô bé đã nghe không biết bao nhiêu lần khi sống ở nhà họ Lâm.
Kỷ Hạo Bác đứng sau lưng mẹ, tìm được chỗ dựa nên khuôn mặt cậu hiện lên vẻ đắc thắng.
“Tôi không quan tâm nó là con cái nhà ai, nhưng nếu con bé Cố Mộng Chi không đến xin lỗi con trai tôi, và nếu ba mẹ nó không có động thái gì, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Chỉ sợ rằng, khi ba mẹ Cố Mộng Chi đến, chị sẽ không chịu nổi đâu.
Cô giáo Trác quyết định hỏi Kỷ Hạo Bác:
"Kỷ Hạo Bác, em có thể kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra không?"
Kỷ Hạo Bác đáp: "Cô giáo, chính Cố Mộng Chi đã mắng em là xấu xí trong lớp."
Cậu ta cố tình giấu đi việc mình đã chê bai Cố Mộng Chi trước. Vừa dứt lời, mẹ cậu đã lập tức phản ứng dữ dội.
“Mọi người nghe chưa? Con tôi không làm gì sai mà bị con bé đó chê xấu xí. Tôi phải xem con bé đó trông ra sao. Đây chẳng phải bạo lực ngôn từ sao? Mới mười tuổi mà đã là một đứa con gái hư hỏng. Giờ mới là lời lẽ, sau này không biết nó sẽ làm gì với con tôi nữa!"
Đối mặt với sự kích động của mẹ Hạo Bác, cô giáo Trác cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm thấy với một đứa trẻ ngoan ngoãn như Chi Chi, theo lý mà nói sẽ không thể vô cớ nói những lời như thế.