Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 16.3

Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:41:59
Lượt xem: 169

Cố Cảnh Hằng lặng lẽ cất hết những quyển sách về nuôi dạy con vào một góc.

 

Chi Chi ngậm một viên kẹo trong miệng, rồi hỏi: “Ba ơi, hôm nay mình đi ăn gì thế ạ?”

 

Cố Cảnh Hằng: “Đến nơi rồi con sẽ biết.”

 

Khi đến nơi, Chi Chi phát hiện đó là một nhà hàng trang trí rất sang trọng, cô bé không khỏi hỏi: “Ba ơi, ăn ở đây có đắt không ạ?”

 

Cố Cảnh Hằng nhận ra cô bé đang kéo nhẹ gấu áo của mình, ánh mắt ngập ngừng, anh lập tức hiểu ra ý của cô bé.

 

Mặc dù từ khi Chi Chi về ở với anh, điều kiện sống tốt hơn nhà họ Lâm nhiều, nhưng một số thói quen khó có thể thay đổi ngay. Vì nhà hàng này trang trí khá lộng lẫy nên cô bé vô thức nghĩ rằng nó rất đắt đỏ.

 

Do ảnh hưởng của gia đình nhà họ Lâm, nơi cô bé từng sống, cô bé đã được dạy rằng nhà mình rất nghèo, điều này khiến cô bé có sự tự ti ngấm ngầm. Dù hiện tại điều kiện sống đã tốt hơn, nhưng thói quen này vẫn còn. Cô bé sợ tốn tiền, ngay cả khi có điều kiện ăn một bữa ngon ở ngoài, cô bé vẫn không dám thoải mái.

 

Thói quen này cần phải thay đổi, nếu không về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến tính cách, khiến cô bé trở nên tự ti, nhạy cảm hơn, không tốt cho sự phát triển của cô bé.

 

“Chi Chi.”

 

Cố Mộng Chi ngẩng đầu lên.

 

Cố Cảnh Hằng cân nhắc lời nói của mình, rồi nhẹ nhàng bảo cô bé: “Nhà hàng này đồ ăn ngon lắm, trước đây ba thường đến cùng chú Giang. Dạo này bọn ba bận quá, nên cũng lâu rồi ba không đến. Hôm nay có dịp, chúng ta đi ăn thử nhé?”

 

Cố Cảnh Hằng không nói thẳng ra, mà chọn cách diễn đạt nhẹ nhàng hơn. Chi Chi là đứa trẻ hiểu chuyện, nên cô bé dễ dàng hiểu ra, sẽ không suy nghĩ quá nhiều.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Quả nhiên, sau khi nghe vậy, cô bé đã hiểu. Gần đây ba rất bận, có lẽ ba thực sự rất thích nhà hàng này, lâu lắm rồi mới có dịp đến ăn, nên phải ăn một bữa thật ngon.

 

Có lẽ ngay cả Giang Chí Ngọc cũng không biết, người đàn ông lạnh lùng như Cố Cảnh Hằng lại có thể cẩn thận giữ gìn và bảo vệ tâm hồn nhạy cảm của con gái như vậy.

 

Chi Chi gật đầu: “Dạ vâng.”

 

Họ vừa định bước vào, thì Giang Hoà nhìn thấy bạn học cùng lớp, Thẩm Kinh Duệ.

 

Giang Hoà hớn hở bước tới: “Thẩm Kinh Duệ, trùng hợp thế, cậu làm gì ở đây vậy?”

 

Cậu thiếu niên đứng trước cửa, khoảng mười hai tuổi, cũng mặc bộ đồng phục màu đen đặc trưng của trường Anh Đức, trước n.g.ự.c có biểu tượng của trường.

 

“Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp các cậu ở đây. Mình đang đợi mẹ, mẹ mình vào lấy vài món mang về.”

 

Ánh mắt của cậu thiếu niên tự nhiên rơi xuống người Cố Mộng Chi, cô bé nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với họ, gương mặt thanh tú của cậu nở một nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-16-3.html.]

 

“Giang Hoà, đây là em gái các cậu đúng không?”

 

Giang Hoà khoe khoang: “Đúng rồi, sao? Đáng yêu lắm đúng không? Mình không có nói quá đâu nhé!”

 

“Đúng là rất đáng yêu.”

 

Cậu ấy bước tới, vừa thấy người lạ, Chi Chi vô thức nắm lấy áo ba, ánh mắt nhìn xuống bàn tay trắng trẻo của cậu thiếu niên, thấy trong tay cậu có vài viên kẹo.

 

“Em gái, em tên Chi Chi đúng không? Có muốn ăn kẹo không? Anh có này.” Giọng nói của cậu thật ấm áp, khi ánh mắt cậu chạm vào cô bé, trên má cậu còn xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.

 

Mặc dù cậu là bạn cùng lớp của Giang Hoà, nhưng đối với sự thân thiện của một người hoàn toàn xa lạ, Chi Chi có chút căng thẳng.

 

Hơn nữa, cậu bạn này quá đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ ai mà cô bé từng gặp, gần như làm cô bé lóa mắt.

 

Cố Cảnh Hằng cảm thấy cô bé đang nắm chặt lấy góc áo của mình, còn đang rụt rè lùi lại phía sau. Anh cúi xuống, giọng mang theo sự động viên:

 

"Nhóc con, anh ấy cho con kẹo, con có phải nên cảm ơn anh ấy được không?"

 

Anh muốn khuyến khích con gái tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài.

 

Giang Hòa thấy Thẩm Kinh Duệ muốn cho em gái mình kẹo, thực ra cậu ấy có ý tốt, nhưng nhóc con vừa mới về, ít nhiều vẫn còn sợ người lạ.

 

Cố Mộng Chi không ngờ ba lại bảo cô bé giao tiếp với anh trai này, trong lòng có chút lo lắng. Mặc dù cô bé đã cố gắng thay đổi, muốn trở nên vui vẻ như những đứa trẻ khác, nhưng khi đứng trước một người lạ, người mà cô bé chưa từng nghe hay gặp, cô bé vẫn cảm thấy rụt rè và nhút nhát. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của ba, cô bé vẫn lấy viên kẹo từ tay cậu thanh niên.

 

"Cảm ơn anh trai."

 

Nói xong, cô bé cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Bước qua được bước này, cô bé thấy mọi thứ không còn đáng sợ như cô bé nghĩ.

 

Cố Cảnh Hằng cũng kịp thời động viên:

 

"Con gái, con làm rất tốt."

 

Cô bé mỉm cười và nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

 

Thẩm Kinh Duệ nhìn cô bé, nở nụ cười đáp lại:

 

"Không cần cảm ơn."

 

Từ đầu đến cuối, cậu thiếu niên này luôn giữ một nụ cười lịch thiệp, khiến người khác cảm thấy cậu rất nhã nhặn, nhưng lại không quá gần gũi.

Loading...