Ba Tôi Là Long Ngạo Thiên Trong Tiểu Thuyết Nam Sinh - Chương 13.2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:36:37
Lượt xem: 269
Ai mà không biết, cha ruột của tiểu thư nhà họ Cố chính là Cố Cảnh Hằng!
Lý Lệ Thiến quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Khánh Khánh, chúng ta thật sự là ba mẹ ruột của con.”
Cô ta kể cho Cố Khánh Khánh nghe toàn bộ sự thật, sợ cô bé không tin, cô ta còn tiết lộ thêm: “Trên n.g.ự.c con có một nốt ruồi đỏ, giống hệt nốt ruồi của ba con! Con chính là con gái ruột của chúng ta.”
Cố Khánh Khánh sững sờ, bởi vì trên n.g.ự.c cô thật sự có một nốt ruồi đỏ, chỉ có cô hộ lý chăm sóc cô mới biết điều này, còn lại không ai biết, kể cả ba và ông nội cô bé.
Vậy thì, cô bé thật sự là con ruột của họ ư?
Không chỉ Cố Khánh Khánh kinh ngạc, mà bảo vệ và hộ lý cũng bất ngờ. Cô hộ lý thậm chí còn lấy tay bịt miệng vì sốc. Không ai ngờ rằng Cố Khánh Khánh không phải là con gái ruột của tổng giám đốc Cố, điều khó tin hơn nữa là cô ta đã sinh một cặp sinh đôi cùng mẹ khác cha và để cho Cố tổng nuôi con người khác suốt mười năm trời!
Khác với sự hoang mang và lo sợ của những người liên quan, những người đứng ngoài chỉ cảm thấy như ngọn lửa tò mò và thích hóng hớt đang bùng cháy trong lòng họ, họ khao khát muốn hiểu rõ câu chuyện thực sự đằng sau.
Cô hộ lý nhìn Cố Khánh Khánh, người lúc này đã c.h.ế.t lặng, trong lòng cảm thấy vừa thương cảm, vừa muốn xem diễn biến tiếp theo.
Đang yên đang lành là con gái cưng của nhà họ Cố suốt mười năm, bây giờ lại phát hiện ra mình chẳng phải là m.á.u mủ của gia đình ấy, mà chỉ là con của hai người này.
Không khác gì từ phượng hoàng hóa gà đất, cú sốc này lớn đến mức nào chứ, sau này cô bé sẽ sống thế nào đây?
Lý Lệ Thiến và Lâm Thắng Cường vẫn chưa nhận ra hành động của họ có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ rằng khi Cố Khánh Khánh biết họ là ba mẹ ruột, cô bé sẽ vì mối quan hệ m.á.u mủ mà đứng về phía họ, rồi nũng nịu với gia đình họ Cố, nhanh chóng cứu thoát họ khỏi rắc rối.
Bảo vệ nói với cô hộ lý: “Cô còn đứng đó làm gì? Mau gọi điện cho nhà họ Cố và ông chủ Cố đi!”
Hộ lý như bừng tỉnh giấc, vội vàng gọi điện thoại.
Vợ chồng Lâm Thắng Cường vẫn đang khóc lóc thảm thiết, trong khi Cố Khánh Khánh mặt mày đã trắng bệch, hoang mang nhìn họ, trong lòng đầy sợ hãi.
Không chỉ riêng Cố Cảnh Hằng, cả nhà họ Cố cũng đã bị chuyện hai chị em cùng mẹ khác cha này làm chấn động. Sự việc lớn thế này, ông cụ lập tức đến bệnh viện cùng với vợ kế của mình, Tô Tuyết Chi.
Khi bước vào phòng bệnh, không thấy Cố Cảnh Hằng đâu, Tô Tuyết Chi không nhịn được nói: "Ông à, Cảnh Hằng sao thế này, con bé gặp chuyện lớn vậy mà ngay cả bệnh viện nó cũng không đến?"
Ông cụ Cố cười lạnh: "Sao là thế nào? Chắc thằng bé sớm đã biết chuyện con gái bị tráo đổi, con ruột của nó thì đang được nuôi dưỡng bên cạnh, còn ai thèm để ý đến con bé này nữa. Cô nghĩ xem, vợ chồng này làm sao tìm được phòng bệnh của Khánh Khánh mà nói ra hết mọi chuyện? Nếu không có sự cho phép ngầm của Cảnh Hằng, chúng có thể đến được đây sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ông quá hiểu con trai mình. Từ sau khi mối quan hệ cha con họ rạn nứt, Cố Cảnh Hằng luôn tỏ ra không quan tâm đến bất kỳ ai trong gia đình, không muốn dính dáng gì nữa. Ông biết, Cảnh Hằng hận mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-toi-la-long-ngao-thien-trong-tieu-thuyet-nam-sinh/chuong-13-2.html.]
Tô Tuyết Chi hỏi: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
Bà ta nhìn về phía Cố Khánh Khánh, trong mắt thoáng qua chút hả hê khó nhận thấy.
Trước đây, trong nhà họ Cố, ông cụ luôn cưng chiều đứa cháu gái này nhất. Dù bà ta đã sinh cho ông một cậu con trai út lúc tuổi già, hay đứa cháu nội của con trai thứ hai, cũng không ai được yêu thương bằng con bé.
Tô Tuyết Chi từng nghĩ rằng ông cụ chỉ thích con gái, nên bà ta đã sinh thêm một đứa con gái nữa cho ông. Kết quả, vẫn không thể sánh được với tình thương ông dành cho Khánh Khánh!
Mặc dù trong lòng bà ta coi Khánh Khánh như cái gai trong mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười thân thiện. Bà ta đã ghét con bé từ lâu rồi.
Bây giờ thì hay rồi, hóa ra nó chỉ là hàng giả. Nhìn thấy con bé gặp nạn thế này, trong lòng bà thực sự thấy hả dạ.
"Ông à, dù gì thì Khánh Khánh cũng là đứa cháu mà ông đã thương yêu bao năm. Giờ Cảnh Hằng đã tìm lại được con gái ruột, chi bằng cùng nuôi dưỡng cả hai đứa trẻ đi, vừa vui vẻ cho cả hai bên. Tôi tin rằng con gái ruột của Cảnh Hằng sẽ là một đứa trẻ biết điều, hiểu chuyện, sẽ không để chị em ruột của mình phải chịu khổ. Dù sao hai đứa cũng cùng một mẹ sinh ra mà."
Tô Tuyết Chi liếc nhìn cặp vợ chồng kia, rồi giả vờ nói thêm: "Nhìn hoàn cảnh của họ, chắc hẳn cũng không khá giả gì. Khánh Khánh mà về với họ chắc chắn sẽ chịu khổ. Con bé từ nhỏ đã quen sống sung sướng, sao mà chịu nổi cuộc sống kham khổ như vậy?"
Ông cụ Cố chưa kịp trả lời thì đột nhiên có một giọng nam lạnh lùng vang lên phía sau:
"Tô phu nhân đúng là giàu lòng từ bi. Sao bà không đi nhận bảy, tám đứa trẻ mồ côi từ trại phúc lợi về mà nuôi, trại phúc lợi có cuộc sống cũng không được tốt lắm đâu. Tôi còn đang tự hỏi tại sao phòng bệnh bỗng dưng rực rỡ như được Phật quang chiếu rọi, hóa ra là từ Tô phu nhân phát ra."
"…"
Mặt Tô Tuyết Chi cứng đờ. Nghe giọng điệu mỉa mai quen thuộc, bà ta biết ngay người nói là ai, vội vàng ngậm miệng.
Bà ta thừa nhận, bà ta cố tình nói những lời này với ý đồ xấu xa. Nhưng không ngờ, khi đang bàn chuyện sau lưng người khác, lại bị Cố Cảnh Hằng bắt gặp.
Chi Chi trong lòng nghĩ thầm, ba thẳng thắn mắng bà dì này như vậy, chắc là bà ta tức đến phát điên, nhưng vẫn phải cười giả lả.
Quả nhiên, ông cụ Cố cau mày, nghe giọng điệu không mấy đúng mực của con trai, lông mày cũng giật giật theo: "Cố Cảnh Hằng, con nói chuyện với dì Tuyết như thế sao?"
Cố Cảnh Hằng thản nhiên: "Sao? Chẳng lẽ ba thấy con nói chưa đủ hay à?"
Ông cụ: "..."
Vậy cái này mà cũng gọi là nói hay sao?