Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 631

Cập nhật lúc: 2025-12-24 18:22:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KijJaXZkz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tuệ tuy lời Tiểu Quai , nhưng thể cảm nhận Tiểu Quai đang dùng cọ nàng.

Nàng đây là cách nó an ủi khác.

Bèn xoa cái đầu to đầy lông của nó: "Ta về đây, ngươi cũng về ."

Lúc Vương Tuệ về đến nhà, bước chân nhẹ, nhưng vẫn để Vương Tuế Mộ vốn ngủ thấy.

Cô bé cẩn thận từng li từng tí leo xuống giường ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu đang nhắm mắt, vẫn ngoài cửa.

Chỉ là con bé thấy, con bé , giường liền mở mắt .

Ánh mắt chút sâu thẳm.

Cô bé dậy, dán cửa.

"Nương..."

"Tuế Mộ, con nghỉ ngơi với ngoại tổ mẫu ? Sao còn ngủ?"

Vương Tuế Mộ nắm lấy tay Vương Tuệ, đáng thương nàng: "Nương, đừng theo cha về, con theo cha về."

Mắt Vương Tuệ rơi lệ.

Nàng xổm xuống, nhỏ giọng hỏi Vương Tuế Mộ: "Nếu cha con xin con thì ?"

Vương Tuế Mộ lập tức đẩy Vương Tuệ , nghiêm túc : "Nương, cha con nam nhân , nương còn đỡ cho ?

Chu di đúng, nam nhân sửa thói ăn c..., chúng nên tránh xa những nam nhân kiểm soát bản tính."

Thật , Chu Kiều Kiều lúc đó là " tránh xa những kẻ kiểm soát bản tâm, loại , nguy hiểm".

Con bé tự động gán loại lên cha .

Con bé cảm thấy, cha chính là loại như .

Cho nên nương nhất định tránh xa cha, nhất định nhất định.

Vương Tuệ vội vàng nắm lấy tay con gái: "Không, nương chắc chắn sẽ tha thứ cho cha con , nương chỉ sợ, sợ con sẽ theo cha con về thôi."

Vương Tuế Mộ nương đôi mắt đỏ hoe, nhớ bản năm xưa.

Nương cầu xin nó theo nàng, nàng cha , sẽ đối xử với nó, nó tin, ngược còn đuổi nương .

Lúc đó nó ngu ngốc xa.

bây giờ khác .

sách, hiểu chuyện, trắng đen, rõ đúng sai, còn là nó của ngày xưa nữa.

Nó mím môi, đó nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Tuệ, nghiêm túc : "Nương, con tuyệt đối sẽ tha thứ cho cha con nữa, con cha.

Nương cũng buông bỏ , cứ coi như tồn tại, ?"

Cứ coi như là vì bản .

nó cũng đổi cuộc sống hiện tại.

Nó thích những ngày tháng bây giờ.

Đợi thêm vài năm nữa, nó tìm một công việc kiếm tiền cũng , cho dù lấy chồng, cũng tìm một nam nhân thật thà an phận, hiếu tâm mà gả.

Nếu tìm nam nhân như , nó thà lấy chồng!

Thật , giống như ngoại công ngoại tổ mẫu, nhận hai đứa con nuôi để dưỡng già tống táng cho cũng vẫn .

Vương Tuệ kiên định gật đầu: "Ừm, nương tuyệt đối sẽ theo cha con về , nương sớm còn phu quân .

Đã con cũng giống nương xác định sẽ về nữa, Chu di và cữu cữu cũng giúp chúng giải quyết phiền phức .

Hắn chắc dám đến tìm chúng nữa , chúng thể yên tâm sống ở thôn Chu gia ."

Còn về chuyện khác...

Đợi c.h.ế.t hẵng .

Tuế Mộ nếu nguyện ý, thì về cho một manh chiếu rách đưa lên núi.

Nếu nguyện ý... cứ để con cái nhà đại ca dưỡng già tống táng cho .

năm xưa chẳng yêu thương con nhà .

Nàng một chút cũng để ý tiền của để cho Tuế Mộ.

Tuế Mộ cũng chắc chắn sẽ thèm di sản của .

"Vâng, , nương, chúng cùng ngủ, ngày mai con còn học nữa."

Tối nay lỡ hơn một canh giờ , cũng ngày mai ngủ gật trong lớp .

"Ừm, , chúng về ngủ thôi."

Thế là, hai con xoay về phòng.

Sau khi lên giường hai đều nhắm mắt , nhưng bọn họ đều đối phương ngủ...

Bọn họ đều đang suy nghĩ chuyện gì đó...

Mà Chu Kiều Kiều khi trở về, chỉ ngắn ngủi một chén thời gian liền ngủ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-631.html.]

Hết cách, ai bảo nàng thực sự quá buồn ngủ.

Haizz, nàng thích hợp thức đêm, thật sự, một chút cũng thích hợp.

Thức một lát liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ngày hôm , nàng ngủ một mạch đến giờ Thìn mới dậy.

Lúc mặt trời bên ngoài đều hiện màu cam sắp lên cao .

Mấy đứa trẻ cũng đều dậy.

Nam Nhi và Miên Miên trong sân học thuộc lòng.

Chu Kiều Kiều vẫn luôn dạy chúng buổi sáng là thời gian nhất, học sinh dùng để học thuộc lòng quả thực là phí phạm của trời.

Hai đứa trẻ cũng luôn quán triệt chuyện đến cùng, thích nhất là sáng sớm dậy học thuộc lòng.

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Muội , cũng xem sách."

Tiểu Thảo Môi là một đứa an phận.

Nó cứ ở bên cạnh líu lo líu lô, lúc thì kéo áo Nam Nhi tỷ tỷ, lúc thì kéo áo Miên Miên tỷ tỷ.

nếu các tỷ để ý đến nó nó sẽ cứ lôi kéo mãi.

Cho đến khi các tỷ để ý đến nó mới thôi.

Miên Miên lay chuyển Tiểu Thảo Môi, bọn nó vốn dĩ luôn học thuộc lòng, bây giờ chỉ đành xuống, sách của bọn nó, còn để Tiểu Thảo Môi xem.

Cũng đừng , chỉ cần Tiểu Thảo Môi thấy nội dung trong sách, liền ồn ào quấy nữa.

Yên yên lặng lặng sách, các tỷ tỷ .

Lúc Chu Kiều Kiều , vặn thấy cảnh , giữa hai đứa trẻ một đứa bé xíu.

Chúng nó dựa , mỉm .

Chu Kiều Kiều tới, chải tóc cho hai đứa trẻ.

Nam Nhi và Miên Miên chỉ ngẩng đầu Chu Kiều Kiều một cái, thấy chải đầu cho là Chu Kiều Kiều, liền yên.

Thế là, chẳng bao lâu , khi chúng học thuộc xong một bài văn, Chu Kiều Kiều cũng tết cho mỗi đứa hai cái b.í.m tóc lớn.

Trên b.í.m tóc lớn dùng dây ngũ sắc xinh quấn quanh, tăng thêm cho chúng vài phần đáng yêu.

Tiểu Thảo Môi dây buộc tóc của các tỷ tỷ, trong nháy mắt đối với sách của các tỷ còn hứng thú nữa.

Xoay liền chộp lấy tay Chu Kiều Kiều: "Cô cô cô cô, con , con ..."

Chu Kiều Kiều ha ha: "Được, , cô cô đưa con lấy, trong phòng cô cô còn đấy, Tiểu Thảo Môi cũng buộc tóc ?"

Chu Kiều Kiều bế Tiểu Thảo Môi lên, hai phòng.

Chu Kiều Kiều đặt nó lên giường, lục trong tủ quần áo, quả nhiên lục những dây buộc tóc mua cùng đợt với cái đầu Nam Nhi và Miên Miên.

, kiểu dáng dây buộc tóc đó còn nhiều.

Chu Kiều Kiều cũng keo kiệt, liền đặt lên giường, đặt bên tay Tiểu Thảo Môi: "Nè, con tự chọn màu thích ."

Tiểu Thảo Môi thấy nhiều dây buộc tóc như , đủ loại màu sắc, nó hoa cả mắt.

"Cô cô, thích, con đều thích lắm."

Chu Kiều Kiều một cái: "Các tỷ tỷ mỗi đều là hai cái, con cũng chọn hai cái ."

Tiểu Thảo Môi liền đắn đo lục lọi trong đống dây buộc tóc .

"Cái ."

"Cái cũng quá."

"Oa, cái là cầu vồng ?"

"Cái là bông hoa nhỏ..."

Mắt nó cứ đảo liên tục, thích, nó cái nào cũng thích hết.

cô cô chỉ lấy hai cái.

Vậy nó nên lấy thế nào đây?

Lấy màu gì thì đây...

Nó nghĩ tới nghĩ lui, do dự tới do dự lui, cuối cùng chọn cái hình bông hoa và cái hình cầu vồng.

Nó cầm dây buộc tóc tươi như hoa.

Chu Kiều Kiều vo tròn chỗ còn cất về chỗ cũ.

Sau đó liền dắt Tiểu Thảo Môi ngoài.

"Nương, xem, quá, tết tóc, con tết tóc."

Tiểu Thảo Môi đưa dây buộc tóc cho Ngô Ngọc Nương, đòi Ngô Ngọc Nương tết tóc cho nó.

Ngô Ngọc Nương mái tóc mới chấm vai của nó, khó xử.

Tuyền Lê

Ngắn thế ... tết thế nào ?

Loading...