Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 627
Cập nhật lúc: 2025-12-24 17:58:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miên Miên trừng mắt Nam Nhi.
Trách yêu: "Chỉ cả ngày líu lo líu lô, nhiệt tình ."
Nam Nhi hì hì: "Muội vốn dĩ tính tình như mà."
Nhìn tỷ hai đấu võ mồm, Chu Kiều Kiều cũng vui vẻ.
Nên bất giác mỉm .
Chẳng bao lâu , Ngô Ngọc Nương cõng lão tam trở về.
"Mọi đang chuyện gì thế, từ xa thấy tiếng của ."
Chu Kiều Kiều chỉ hai đứa trẻ : "Bọn nó đang chuyện về tính cách đấy."
Tiểu Thảo Môi chạy đến bên cạnh hai tỷ tỷ.
Nắm lấy tay Nam Nhi, giọng non nớt gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, sách, sách."
Nam Nhi "oa" một tiếng, nhẹ nhàng nhéo má Tiểu Thảo Môi: "Muội mới hai tuổi thôi, sách , đợi thêm chút nữa . Đợi lớn đến năm tuổi, tỷ tỷ sẽ dạy nhé."
Tiểu Thảo Môi thèm quản nhiều như .
Nó chính là sách.
Nó sách.
"Tỷ tỷ, mà, tỷ dạy sách mà. Được ? Muội sách."
Giọng mềm mại ngọt ngào của tiểu gia hỏa thực sự quá câu dẫn .
Nam Nhi và Miên Miên đều chịu nổi sự cầu xin của tiểu gia hỏa.
Hai liền đồng ý lát nữa ăn cơm xong sẽ dạy nó nhận mặt chữ.
"Ta thấy, các con thể dạy nó học thuộc lòng, học thuộc hãy nhận mặt chữ."
Chu Kiều Kiều đề nghị.
Nam Nhi và Miên Miên .
Đều cảm thấy nương lý.
Sau đó liền đồng ý.
Ngô Ngọc Nương nhịn : "Đứa nhỏ lẽ là thấy các tỷ tỷ ngày nào cũng sách, cho nên luôn ồn ào đòi đến học đường chơi.
Vừa qua đó, nó liền gốc cây sách, một mạch hết một canh giờ đấy."
Trừ lúc ngủ, nó bao giờ việc gì lâu đến cả một canh giờ như .
Cho nên, nàng cảm thấy con gái thật sự là hạt giống sách .
Tuyền Lê
Đáng tiếc, con gái thích sách nữa thì tác dụng gì? Cũng thể thi công danh rạng rỡ tổ tông.
Trong lòng nàng vẫn cảm thấy khá tiếc nuối.
Chu Kiều Kiều biểu cảm của nàng liền ý nàng là gì.
Trực tiếp nhẹ nhàng : "Tiểu Thảo Môi sách sớm cũng , cô cô quản lý việc buôn bán, một nữ chưởng quầy, mua nhà tậu ruộng...
Sau nương nó khỏi cửa, đều nhà các ngươi một tiểu nữ trạng nguyên, thế thì mặt mũi nương nó sáng sủa lắm đấy."
Ngô Ngọc Nương ngẩn .
Tưởng tượng cảnh nàng khỏi cửa vây quanh học vấn Tiểu Thảo Môi nhà nàng thật , chính là nữ trạng nguyên.
Nhất thời nụ khóe miệng kìm .
Chu Kiều Kiều thấy thế, cũng .
Nàng trực tiếp ôm Tiểu Thảo Môi đặt lên đùi , nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của Tiểu Thảo Môi, : "Tiểu Thảo Môi, nhà chúng thiếu tiền, thể nuôi cháu sách, cháu cứ cho giỏi, bao nhiêu bấy nhiêu, ?"
Ngô Ngọc Nương lời mới phản ứng , đúng nhà họ bây giờ lợi hại lắm, tiền nhiều lắm...
Khụ khụ.
Đương nhiên, nếu tính những khoản Kiều Kiều hiện tại lấy đầu tư .
Sau những sự nghiệp đó cũng sẽ hồi báo.
Cho nên nhà họ thiếu tiền là cái chắc.
Nghĩ như .
Nàng quả thực ủng hộ Tiểu Thảo Môi chăm chỉ sách.
"Ăn cơm thôi."
Chu mẫu hô một tiếng trong bếp.
Mọi lúc mới nhà ăn cơm.
Ăn xong.
Chu Kiều Kiều dạo trong sân một lát.
Lại rửa mặt.
Đợi xong những việc , Chu Kiều Kiều phòng.
Đang nghĩ Tiểu Quai mãi tới thì Tiểu Quai đến.
Nó vui vui vẻ vẻ chạy tới.
Nó còn chuyện đại ca đuổi về thâm sơn .
【Chủ nhân, tới .】
Chu Kiều Kiều một cái: "Ừm, ."
Thế là, Chu Kiều Kiều thu nó gian.
Sau đó bản nàng cũng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-627.html.]
Chu Kiều Kiều dậy giờ Tý.
Nàng... buồn tiểu tỉnh giấc.
Sau khi giải quyết xong, nàng trong sân, gió thổi qua, cả đều tỉnh táo.
Tiêu ...
Nàng hình như ngủ nữa.
【Chủ nhân, bên lạ thôn chúng , cần kêu một tiếng ?】
Thuận Thuận chạy chậm tới, mặt Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nghi hoặc theo hướng móng vuốt của Thuận Thuận chỉ.
Quả nhiên thấy bên nhà cũ của bọn họ một bóng đen, khom lưng lén lút nhà Vương thúc bọn họ.
Chu Kiều Kiều nghi hoặc.
Lập tức nghĩ nghĩ, liền dắt cổ Thuận Thuận về phía đó.
Nàng cũng khom , cố gắng ẩn trong bóng tối.
Thuận Thuận tự nhiên cũng là cao thủ trong đêm tối, tiếng động, còn ban đêm.
Nó chính là vương giả trong đêm đen.
【Chủ nhân, cần c.ắ.n c.h.ế.t ?】
Chu Kiều Kiều lắc đầu, cực nhỏ: "Đợi , đợi lệnh của ."
Thuận Thuận liền nữa.
Bọn họ đến gần nam nhân mười bước.
Lúc mới phát hiện nam nhân cẩn thận từng li từng tí sân nhà họ Vương.
Chu Kiều Kiều trốn một cái cây lớn che hình, nương theo ánh trăng sườn mặt nam nhân .
Càng càng thấy dường như gặp ở .
nhớ nổi...
Đang lúc nàng nghi hoặc, nam nhân lén lút mở cửa.
Chỉ thấy động tác của vô cùng thành thục.
Nhìn một cái là kẻ quen tay.
Chu Kiều Kiều bất động thanh sắc.
Tĩnh lặng .
Cho đến khi nam nhân mở cánh cửa .
Hắn xong còn cẩn thận đóng cửa .
Chu Kiều Kiều thấy thời cơ đến, lập tức chạy qua, trực tiếp kéo c.h.ặ.t vòng cửa, với Thuận Thuận: "Kêu!"
Thuận Thuận lập tức ngẩng cổ kêu to.
"Hú hú..."
Người nhà họ Vương lập tức bừng tỉnh.
Vương Nhân lập tức dậy từ giường.
Hứa Tiếu cũng dậy, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì ?"
Vương Nhân: "Thuận Thuận bình thường sẽ kêu loạn lúc nửa đêm, chắc chắn là xảy chuyện , ngoài xem..."
Hắn trở xuống giường, đột nhiên nghĩ tới điều gì, miệng lập tức : "Không đúng, cảm thấy Thuận Thuận đang kêu ở cửa nhà chúng ?"
Hắn chân trần lập tức xuống giường, mở cửa sổ liền thấy Thuận Thuận và Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều tiếng động với Vương Nhân: Nhà , trộm!!
Vương Nhân hiểu .
Hắn khiếp sợ trong nháy mắt, đó liền cầm lấy cây gậy bên cửa sổ, định ngoài.
Vương thẩm đương nhiên cũng thấy, nhưng dám dậy.
Bà chỉ là một bà lão, cho dù trong thôn xảy chuyện gì, bà cũng giúp gì, nhất đừng gây thêm rắc rối.
Vương Tuệ thì đang an ủi Vương Tuế Mộ, định dỗ dành con xong sẽ ngoài xem.
Không nhà họ Chu xảy chuyện .
Bọn họ đều Thuận Thuận đang kêu ở cửa nhà .
Nam nhân nhà còn đang mò mẫm nghĩ xem nên tìm từng phòng một cũng thấy tiếng kêu .
Hắn giật nảy .
Sói?
Gần đây tiếng sói tru?
Hắn lập tức run rẩy cả .
Sau đó nghĩ, trong thôn sói thì liên quan gì đến ?
Cũng do dẫn tới.
Thế là, to gan định xem căn phòng đầu tiên.
Hắn lén lút đến cửa, áp sát cửa lớn, thấy bên trong động tĩnh.
"Không đúng, Vương Tuệ là nữ nhân, chắc chắn sẽ sắp xếp cho nàng ở phòng đầu tiên... Ta nên xem từ những phòng phía ."
Hắn lẩm bẩm một nhỏ.
Nói xong, xoay bên trong.
Trong phòng thực sự quá tối, mỗi bước đều cẩn thận.
Như mới tránh việc lỡ va đồ vật phát tiếng động kinh động khác.