Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 623
Cập nhật lúc: 2025-12-24 17:30:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, khi Chu Đại Sơn về đến phòng, bọn trẻ đều ngủ, nhưng Ngô Ngọc Nương vì lo lắng nên vẫn ngủ.
"Thế nào ? Huynh và Kiều Kiều cãi chứ?"
Chu Đại Sơn lắc đầu: "Muội kỹ càng suy nghĩ của với , thuyết phục , hiện tại tán đồng suy nghĩ của .
Ta cũng quyết định , bất kể Kiều Kiều gì, chúng cứ theo là , tuyệt đối sẽ nghĩ lung tung nữa."
Ngô Ngọc Nương chút nghi ngờ nụ đáng tiền mặt phu quân .
Cứ cảm thấy chỗ nào đó đúng.
Khi lấy cây trâm ngọc hoa văn chùm nho , là Chu Kiều Kiều tặng quà cho nàng .
Nàng mới hồn .
Nàng một tay véo tai Chu Đại Sơn, dùng sức xách lên.
"Ái chà nương t.ử, nàng cái gì , mau buông , đau, đau..."
Hắn nhiều năm đối xử như thế .
Trước đây khi Kiều Kiều về nhà lấy đồ phá của, nàng mới đối xử với như .
"Đau? Huynh còn đau ? Ta hỏi , đó chính là ruột của , nhẫn tâm uy h.i.ế.p ?
Lại còn bắt cho lợi ích mới đồng ý ủng hộ , hổ như ?
Muội lao tâm khổ tứ như đều là vì ai? Chẳng lẽ chỉ ba con hưởng lợi thôi ?
Ta... thật sự tát cho một cái để tỉnh đấy Chu Đại Sơn..."
"Oa oa..."
Động tĩnh của Ngô Ngọc Nương thức giấc đứa trẻ đang đòi b.ú.
Nàng vội vàng xoay bế con lòng dỗ dành.
Chu Đại Sơn lúc mới tự do.
Ôm cái tai đau điếng của , nhịn giải thích: "Đây ép Kiều Kiều hối lộ , là ..."
Nói với Kiều Kiều là nàng một cây trâm ngọc, nên biến cho .
thể lời .
Hắn cảm thấy trượng nghĩa, vì giúp giấu giếm mà hy sinh lớn.
Mà Ngô Ngọc Nương cảm thấy Chu Đại Sơn chính là ngầm thừa nhận .
Nếu đang bế con, nàng nhất định sẽ xử lý Chu Đại Sơn một trận.
"Hừ! Huynh đợi đấy cho ."
Khóe miệng Chu Đại Sơn giật giật.
Chuyện đây?
Nương t.ử hình như thật sự tức giận .
dù là , cũng nghi ngờ là Kiều Kiều đang chỉnh .
Ngày hôm , Ngô Ngọc Nương liền cầm cây trâm tìm Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều lúc mới : "Cái là đặc biệt tặng cho đại tẩu, đại ca sai.
Nè, còn chuẩn cho nhị tẩu một cây nữa."
Nàng lấy cây chuẩn cho Tăng Xảo Nhi, đưa cho nàng xem.
Lần , Ngô Ngọc Nương tin .
vẫn cảm thấy chút thái quá.
"Đại ca hôm qua cái dạng đó, cứ như là uy h.i.ế.p ép buộc nên mới lấy cái mua chuộc ."
Chu Kiều Kiều một cái, đó : "Là cố ý dạy về nhà dùng giọng điệu đó chuyện với tẩu đấy.
Muội tẩu chắc chắn sẽ giúp trút giận, xem, quả nhiên là ."
Ngô Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm.
Bất lực liếc xéo Chu Kiều Kiều.
"Ta chắc chắn sẽ trút giận cho , còn cần dùng đến cách , hại lo lắng suông."
Chu Kiều Kiều khoác tay Ngô Ngọc Nương: "Đại tẩu là nhất."
Chuyện cứ thế qua , ăn sáng xong, nên cửa tiệm thì cửa tiệm, ở nhà cũng rảnh rỗi.
Chu Kiều Kiều vẫn giống như , đun một nồi nước lớn mang núi, bọn họ khát là thể uống.
"Kiều Kiều, qua đây."
Lúc ngang qua nhà Lưu Trường Thiệt, Lưu Trường Thiệt liền thần thần bí bí gọi nàng.
Chu Kiều Kiều nhướng mày, .
Vào trong nhà, Lưu Trường Thiệt kéo Chu Kiều Kiều phòng nàng.
Lúc , trong phòng trừ một đứa trẻ tên Trần Hiến đang ngủ , ai khác.
Đứa bé ngủ say.
Lưu Trường Thiệt liền thẳng.
"Sáng sớm nay lúc từ ngoài ruộng về thì gặp một , đoán xem là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-623.html.]
Chu Kiều Kiều: "..." Cái thì thú vị đây.
Nàng... mà ?
Nàng thậm chí còn chẳng đoán.
Trực tiếp lắc đầu.
Lưu Trường Thiệt nhỏ: "Là Đổng Song, nàng đang mộ bà chồng c.h.ế.t mười năm của nàng đấy."
Chu Kiều Kiều ngẩn một chút.
Rất rõ ràng nàng thấy Đổng Song thì gì đáng để với nàng.
Dù thì... bọn họ vẫn ở cùng trong một thôn, thời gian gặp mặt nhiều lắm, gì mà tò mò?
Hơn nữa chuyện Đổng Song mộ chồng nàng , gì đáng ?
Khoan ...
Đầu óc nàng đột nhiên lóe lên.
"Nàng cái gì?"
Lưu Trường Thiệt vỗ nhẹ một cái lên vai Chu Kiều Kiều.
Có chút kích động : "Chính là vì nàng quá kỳ lạ, mới nhất định với một chút. Ta cho ..."
Chu Kiều Kiều , gật đầu.
Thần sắc mặt cũng nghiêm túc .
"Kiều Kiều, đột nhiên cảm thấy Đổng Song chút đáng thương... Hay là giúp nàng ?"
Chu Kiều Kiều vẫn gì.
Lưu Trường Thiệt cũng ép nàng.
Mà là từ từ đợi nàng nghĩ thông suốt.
Loại chuyện , quả thực tiện đưa chủ ý ngay.
Ngoài cửa sổ một trận gió thổi qua, gió nhẹ lá cây xào xạc.
Chu Kiều Kiều dường như thấy một bất lực và một đứa trẻ vô tội đáng thương.
Nàng cảm thấy bất lực và đau lòng cho trải nghiệm của Đổng Song và Tiểu Địa Qua.
mà... nàng hiện tại vẫn nên giúp bọn họ thế nào.
Nhà... nàng đều ủi bằng , trả ?
Thôi bỏ , sự tình cũng chuyện một sớm một chiều.
Nàng chỉ đành : "Ta hiểu ý của tẩu, nhưng... cho chút thời gian để suy nghĩ ."
Tuyền Lê
Lưu Trường Thiệt tự nhiên chuyện vẫn cần từ từ lên kế hoạch.
Thế là gật đầu: "Ừm, , nghĩ cho kỹ ."
Chu Kiều Kiều liền thêm nữa.
Xoay về.
Tâm trạng nàng chút nặng nề, nên thế nào.
nàng kịp nghĩ nhiều như , một chuyện khác khiến nàng lo xuể .
"Kiều Kiều, ở nhà Lưu tẩu t.ử, mau núi xem ..."
Lý tẩu t.ử là đến tìm Chu Kiều Kiều, nãy đến nhà nàng, nhưng tìm một vòng thấy .
Đang lo lắng, liền thấy Chu Kiều Kiều từ trong nhà Lưu Trường Thiệt .
Vội vàng chạy qua.
"Sao thế Lý tẩu t.ử?"
Sau núi?
Sau núi xảy chuyện gì ?
Lý tẩu t.ử : "Chúng ..."
Hai liền cùng về phía núi.
Hai khắc Chu Kiều Kiều mới từ đó xuống, bây giờ vội vàng về phía đó.
Trên đường , Chu Kiều Kiều hiểu xảy chuyện gì.
Hóa là bọn họ phát hiện mặt của Tiểu Quai sưng lên.
Không là do chuyện gì.
Những thiết với Chu Kiều Kiều đều Chu Kiều Kiều để tâm đến mấy con hổ thế nào, cho nên vội vàng chạy đến báo cho nàng.
Để nàng nghĩ cách.
Chu Kiều Kiều cảm thấy thứ gì thể khiến hổ chịu thiệt.
Hơn nữa còn là con hổ lớn như Tiểu Quai.
Mấy đứa chúng nó bây giờ ba tuổi , là hổ con mới từ Thâm Sơn nữa, trông to lớn .
Cả cái ngọn núi , chẳng gì thể khó chúng nó.
Chu Kiều Kiều đau lòng tò mò, rốt cuộc là loài động vật thế nào, mới thể chúng nó thương?
Bước chân Chu Kiều Kiều nhanh, khi lên núi, nàng cuối cùng cũng tại Lý đại tẩu vội vội vàng vàng chạy tìm .
Cái ... qua chút kinh khủng.