Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 572
Cập nhật lúc: 2025-12-23 03:19:30
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , nước lạnh tới, rượu cũng mang lên.
"Nào, thúc cứ liên tục dùng khăn lạnh đắp lên trán thằng bé, dùng rượu trắng lau lòng bàn tay cho nó. Nương, nương cởi giày nó , lau lòng bàn chân cho nó ."
Chu mẫu đáp một tiếng.
Lúc cởi giày cho thằng bé, bà mới phát hiện đôi giày rơm rách nát cả phần đế, lớp cỏ lót chân bên trong cũng xơ xác mới.
Bà suýt chút nữa kìm mà bật .
Đứa nhỏ , khổ quá.
Một đứa bé ngoan ngoãn thế , Chu Dương nỡ lòng nào đối xử như chứ?
Chu Kiều Kiều thấy Chu Thương khi đắp khăn lạnh cho con xong thì ngây đó.
Nàng lập tức bảo Miên Miên: "Con mau vắt khăn lạnh cho thúc , khăn liên tục ."
Chu Thương lúc mới sực tỉnh.
"À, ."
Động tác của Miên Miên cũng nhanh nhẹn.
Cô bé cũng tỏ lo lắng cho Chu Bảo Bảo.
Dù chúng cũng đều là trẻ con, ngày thường tuy Chu Bảo Bảo bận rộn, ít khi chơi cùng chúng, nhưng chúng cũng quý cữu cữu hiền lành ngoan ngoãn .
Lại Chu Dương vốn là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, mắt thấy một tráng hán đối đầu với , khí thế của ông lập tức xìu xuống.
"Ngươi... ngươi cái gì... Ta cho ngươi , nếu ngươi dám động , sẽ kiện ngươi đấy..."
"Ta động ông? Ta động ông lúc nào? Ai thấy động ông?"
Người nọ vươn tay đẩy mạnh Chu Dương một cái, trực tiếp đẩy Chu Dương ngã chỏng vó xuống đất, dang hai tay : "Ta hề động ông nhé, là tự ông ngã xuống đấy chứ."
Hắn đầu đám đông đang xem náo nhiệt, hỏi một câu: "Có ?"
" đấy, thấy rõ ràng là tự ông bệt xuống đất mà."
"Ông rõ ràng là ăn vạ, chúng đều thể chứng."
Chu Dương thấy đều đang " hươu vượn" bênh vực , liền tối nay chiếm chút lợi lộc nào .
Ông phủi m.ô.n.g dậy: "Hừ, ... thèm chuyện với các ngươi."
Nói xong, ông lập tức định bỏ .
dường như nhớ điều gì, ông đầu với Chu Thương: "Nếu mày dám tiêu tiền, tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày."
Ông để bụng lời Chu Thương lúc .
Ông cho rằng đó chỉ là lời trong lúc nóng giận nhất thời.
Hoàn tính toán.
Cho nên ông tự động lờ câu đoạn tuyệt quan hệ của Chu Thương.
Chu Thương chỉ lạnh lùng trừng mắt cha một cái, đó đầu tiếp tục khăn cho Chu Bảo Bảo.
Hắn bây giờ rảnh để đôi co với ông .
cái nhà , cũng cân nhắc xem rốt cuộc nên về nữa .
Nếu , sẽ dẫn theo con trai cùng .
"Đại phu đến , đại phu đến ."
Trong đám đông ai hô lên một tiếng, những đang ở cửa lập tức tản .
Nhường một lối cho đại phu tiến .
"Ai bệnh?"
"Là đứa bé , đại phu mau xem giúp, thằng bé phát sốt ..."
Đại phu lập tức tới bắt mạch cho Chu Bảo Bảo.
Tay đại phu đặt lên mạch đập của đứa bé, lông mày liền nhíu chặt .
Rất nhanh, ông buông tay đứa bé , trực tiếp lấy từ trong hòm t.h.u.ố.c mang theo một bộ kim châm, hai lời liền châm hơn mười mũi kim lên đứa bé.
Những cây kim mảnh mai chỉ cắm một phần, phần còn rung rinh, Nam Nhi và Miên Miên thấy liền cảm thấy đáng sợ.
Hai đứa ôm chặt lấy .
Không dám gần nữa.
Chu mẫu vội vàng kéo hai đứa trẻ lùi về phía .
Thầy lang chân đất vẫn luôn bắt mạch cho đứa bé.
Hồi lâu ông mới khẽ thở dài: "May mà các ngươi xử lý , chậm thêm một khắc nữa là cứu ."
Chậm thêm chút nữa, cho dù cứu sống thì cũng sốt đến ngốc luôn.
Dây thần kinh đang căng như dây đàn của Chu Thương cuối cùng cũng chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-572.html.]
Hắn phịch xuống đất, giọng run run: "Cảm ơn... cảm ơn đại phu..."
Nếu chân mềm nhũn, bây giờ thế nào cũng dập đầu lạy tạ thầy lang chân đất một cái.
Thầy lang chân đất Chu Thương.
Có điều , nhưng thôi.
"Đại phu, như là ? Tiếp theo nên thế nào? Ngài kê chút t.h.u.ố.c ..."
Thầy lang chân đất há miệng, định gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm đến Chu Thương ngậm miệng.
Rõ ràng là ông đang kiêng kị Chu Dương sẽ tính sổ về .
Chu Thương lập tức : "Kê đơn, đại phu, xin hãy kê đơn thuốc..."
Thầy lang chân đất mím môi: " ngươi... ngươi tiền bốc t.h.u.ố.c ?"
Hay đúng hơn, cha chịu đưa tiền cho bốc t.h.u.ố.c ?
Tuyền Lê
Còn về phần tiền khám bệnh của ... ngay khi là đến khám cho nhà Chu Dương, ông xác định là thu tiền .
Ông cũng là mang tâm thế cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp mà đến.
ông thể khám miễn phí, chứ tiệm t.h.u.ố.c thể bốc t.h.u.ố.c miễn phí cho ?
Chu Thương mở miệng: "Có! Vì con trai , chuyện gì cũng ."
Lúc thầy lang chân đất mới kê đơn t.h.u.ố.c cho .
"Bốc ba thang, ba bát nước sắc thành một bát, một thang uống hai , ngày uống hai ."
Chu Thương gật đầu, cầm đơn t.h.u.ố.c định bế con về tìm cha lấy tiền.
Chu Kiều Kiều : "Để thằng bé ở nhà ..."
Chu Kiều Kiều chỉ phòng khách: "Đặt ở đó, nếu đứa bé mới cứu thúc bế qua bế xóc nảy... Lát nữa lỡ như thúc và cha thúc cãi , ầm ĩ lên, sẽ sợ hoặc thương đấy."
Chu Thương nghĩ ngợi, quả thực là như .
Thế là liền theo lời Chu Kiều Kiều.
Chu phụ chào hỏi bà con lối xóm đang ở cửa giải tán bớt.
Chu Kiều Kiều giúp Chu Thương trả tiền khám bệnh.
"Cái ... cái ..."
Thầy lang chân đất còn chút ngại ngùng khi nhận tiền của Chu Kiều Kiều.
"Làm phiền đại phu chạy một chuyến, vất vả cho ngài ."
Thầy lang chân đất khẽ thở dài, nhận tiền, thêm một câu: "Nếu thực sự thể hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với cha keo kiệt thì cũng là một chuyện ."
Nếu , Chu Bảo Bảo tổ phụ keo kiệt nuôi dạy, cơ thể còn chịu thiệt thòi lớn đến thế nào nữa.
Chu Kiều Kiều thêm gì.
Chỉ bảo Vương Nhân tiễn đại phu một đoạn: "Vương Nhân ca, phiền ."
Vương Nhân xua tay: "Chuyện nhỏ, đây."
"Vâng, ạ."
Sau khi Vương Nhân , Chu Thương chào hỏi Chu Kiều Kiều một tiếng về nhà.
Chu Kiều Kiều bóng lưng đằng đằng sát khí của .
Cũng gì thêm.
Nàng xem Chu Bảo Bảo.
"Nương, Bảo Bảo cữu cữu chứ ạ? Hắn sẽ c.h.ế.t đúng ?"
"Ừ, ."
Nàng đưa tay sờ trán thằng bé, phát hiện nhiệt độ còn cao như lúc đầu, nhưng chắc cũng vẫn tầm 38 độ.
Tay nghề châm cứu của thầy lang chân đất lợi hại, điểm nhiều đại phu tiệm trong thành cũng sánh bằng.
Chu Thương một khắc đồng hồ.
Người đầy thương tích, nhưng trong tay nắm chặt một túi tiền, vẻ nặng trĩu , chắc chắn ít.
Chu Thương trả tiền khám bệnh cho Chu Kiều Kiều.
"Cảm ơn cháu."
"Không chi."
Chu phụ bước , với Chu Thương: "Tối nay cứ ở đây với Bảo Bảo , lấy cho chậu nước lạnh, chốc chốc chườm lạnh cho nó."
Chu Thương dậy, hành lễ với hai : "Đa tạ đại ca đại tẩu."
Chu Kiều Kiều nghiêng tránh cái lễ của (vì vai vế).
Chu phụ đỡ dậy: "Ta cũng là lớn lên, chú là đứa trẻ , chỉ là quá hiếu thảo thôi. Hiếu thuận thái quá chính là ngu xuẩn, nắm bắt chừng mực, đừng để bên cạnh đau lòng nữa."
Chu Thương gật đầu: "Ta hiểu. Vừa rõ ràng với ông , nếu ông còn sửa đổi, sẽ về nữa."
Hắn xóc xóc túi tiền trong tay: "Những năm qua tiền kiếm đều ông lấy hết, cướp một nửa, để cho ông một nửa. Số tiền đó, là sự hiếu thuận cuối cùng của dành cho ông , trừ khi ông xuống lỗ, nếu sẽ chi thêm một xu nào cho ông nữa."