Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 551

Cập nhật lúc: 2025-12-22 11:14:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tiểu Diệu ngẫm nghĩ hồi lâu.

... cuối cùng vẫn lắc đầu.

Chu Kiều Kiều thất vọng.

Thôi bỏ .

Nàng vẫn đừng đặt hy vọng Chu Tiểu Diệu nữa thì hơn.

Tự bảo vệ quan trọng hơn.

Thế là, sáng hôm nàng dẫn bọn trẻ núi.

Ừm, , Chu Kiều Kiều chủ trương chính là trốn bao xa thì trốn.

Ngày tháng trong Thâm Sơn luôn trôi qua nhanh.

Bất tri bất giác, đến mùa thu hoạch, Chu Kiều Kiều cũng còn lý do gì để ở trong Thâm Sơn nữa.

Bèn dẫn bọn trẻ về thôn.

Cả thôn, ngoại trừ ruộng dâu tây của nhà Chu Kiều Kiều vẫn xanh mướt, những ruộng khác đều là một màu vàng óng.

Gió thổi qua, từng tầng sóng lúa vàng óng nối tiếp , vui mắt.

Trong khí cũng tràn ngập hương lúa chín.

Mọi đội mũ rơm, khom lưng gặt lúa, ruộng vẫn còn nguyên màu vàng, ruộng chỉ còn một nửa.

Tuyền Lê

"Nương, nhà chúng cũng thu hoạch lúa ạ?"

Nam Nhi tò mò hỏi.

mà... con bé nhớ nhà trồng lúa?

Chu Kiều Kiều lắc đầu, dắt tay các con trong: "Nhà chúng trồng lúa, lương thực ăn đều là mua."

Sở dĩ trồng lúa, là vì nàng lấy ruộng trồng dâu tây hết .

Hết cách, ruộng đất chỉ bấy nhiêu, ăn mà, luôn sự lựa chọn.

Phải xem cái nào mang giá trị cao hơn.

"Nương, nhà chúng bây giờ là nhà giàu ? Giống như Thất lão gia ."

Thất lão gia là hương phú hộ nổi tiếng ở thôn bên cạnh, một nửa ruộng đất trong thôn đều là của ông , trong thôn, một nửa đều công cho ông .

Chu Kiều Kiều lắc đầu: "Chúng lợi hại như Thất lão gia ."

Miên Miên: "Không ạ, con tin nương, nương sớm muộn gì cũng sẽ lợi hại hơn Thất lão gia."

Nam Nhi tán thành gật đầu thật mạnh: "Con cũng tin, nương, nương cố lên nhé, bọn con đều ủng hộ nương."

Chu Kiều Kiều 'ồ' một tiếng.

Mấy lời , đều là nàng thường ngày dùng để động viên bọn trẻ mà, bây giờ ngược bọn trẻ dùng để động viên .

"Trần Mặc ca ca, về ."

Ba con đến cửa nhà Lưu Trường Thiệt, liền thấy Trần Mặc như một ông cụ non, đội mũ rơm, cõng nửa gùi lúa.

Nghe thấy tiếng Nam Nhi, bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ là cái lưng đè cong vẫn thẳng lên .

"Chu di, Nam Nhi , Miên Miên , về ."

Chu Kiều Kiều vội bước tới đỡ gùi lúa của bé xuống, đặt sân nhà họ, đổ , chất thành một ngọn núi nhỏ.

"Huynh học ? Sao cũng về cõng lúa thế ?"

Miên Miên tò mò hỏi.

Trần Mặc: "Hôm nay khéo nghỉ."

Cậu bé Nam Nhi: "Các bộ một quãng đường mệt ? Ta rót nước cho các uống nhé."

Cậu bé xoay định .

Bị Chu Kiều Kiều ngăn : "Không cần , chúng về nhà ngay đây, con cứ việc ."

Trần Mặc gật đầu: "Vâng, tối con sẽ sang tìm các chơi."

Ba lúc mới về nhà.

Trong nhà cũng ai, chỉ Thuận Thuận và gấu đen nhỏ đang dạo trong sân.

À, đúng, gấu đen nhỏ bây giờ cũng còn 'nhỏ' nữa, lên còn cao hơn cả Miên Miên.

Chu Kiều Kiều giật khi nó chạy tới cọ cọ nàng.

Trước hổ và sói ở đó, nó vẫn luôn là đứa bỏ quên trong góc.

với kích thước hiện tại, lờ nó cũng khó.

Ánh mắt nàng gấu đen nhỏ mang theo vẻ nghi hoặc.

Bộ dạng ngoài dọa dân làng sợ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-551.html.]

Nàng nên đưa nó về Thâm Sơn ?

[Chủ nhân, thế?]

Gấu đen nhỏ hiếm khi nũng với nàng một , nhưng thấy nàng vẻ mặt , trong lòng chút buồn bã.

Chẳng lẽ, chủ nhân thích ?

Nó buồn bực định xoay bỏ .

Chu Kiều Kiều phì : "Ta chỉ là thấy ngươi đột nhiên lớn thế , chút bất ngờ thôi."

Nàng đuổi theo, xoa đầu gấu đen nhỏ, vui vẻ hỏi: "Ngươi ăn cái gì thế? Sao thể lớn nhanh như ? Chẳng lẽ nương cho ngươi ăn cám tăng trọng?"

Gấu đen nhỏ chủ nhân ghét , lúc mới vui vẻ trở .

Cười hì hì tiếp tục nũng với Chu Kiều Kiều.

[Chủ nhân, ăn cám tăng trọng , ngửi , mùi cám tăng trọng giống mùi thứ ăn.]

Chu Kiều Kiều gật đầu, đến ghế bập bênh trong sân xuống, một tay xoa đầu gấu đen nhỏ, một tay xoa đầu Thuận Thuận.

Nam Nhi và Miên Miên , đặt quần áo xuống liền tìm bạn chơi, chạy biến .

Chu Kiều Kiều cũng ngăn cản, chỉ dặn chúng nhớ giờ về ăn cơm là .

Bọn trẻ , Chu Kiều Kiều liền hỏi gấu đen nhỏ và Thuận Thuận: "Sao chỉ các ngươi ở nhà? Cha nương ?"

Thuận Thuận: [Bọn họ ngoài dạo .]

Chu Kiều Kiều giờ.

Bây giờ chắc là giờ Thân chính khắc, giờ , cha thường sẽ chuẩn nấu cơm tối chứ?

Chu Kiều Kiều mới lầm bầm một lúc liền thấy hai ông bà thong thả trở về.

Chỉ là sắc mặt Chu phụ lắm, còn thỉnh thoảng lắc đầu.

Còn Chu mẫu thì đang gì đó bên cạnh.

"Cha, nương, con về ."

Hai thấy Chu Kiều Kiều, mặt lập tức nở nụ .

Chu phụ phe phẩy cái quạt hương bồ lớn xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều: "Con về lúc nào thế?"

Chu mẫu cũng xuống bên của Chu phụ: "Đã các con về , tối nay món gì ngon ngon chút."

Chu Kiều Kiều gật đầu: "Cái đấy, ha ha ha ha, con mới về hôm nay.

Trời nóng nữa, con tạm thời sẽ Thâm Sơn nữa."

Hai ông bà thì vui lắm.

"Cũng , con về , cha con cũng sẽ lải nhải mãi nữa."

Chu mẫu .

Chu phụ lườm bà một cái: "Nói bậy, lải nhải bao giờ?"

Chu mẫu liếc xéo ông: "Còn thừa nhận , thấy ông , là trong phúc mà phúc.

Ông xem trong thôn ông lão nào sống sung sướng hơn ông ?"

Người sáu bảy mươi tuổi vẫn còn việc đồng áng đấy.

Ông mới ngoài năm mươi chỉ cần cầm cái quạt hương bồ lớn dạo loanh quanh khắp nơi, còn đủ ?

Chu phụ tiên ngại ngùng Chu Kiều Kiều một cái, đó trừng mắt Chu mẫu: "Bà già , linh tinh, hưởng phúc lắm đấy nhé.

Vừa nãy cũng chỉ giúp đỡ chút thôi mà..."

Thực sự ý gì khác.

Ai ngờ hiểu lầm.

"Sao thế ạ? Có gì cha ?" Chu Kiều Kiều tò mò hỏi.

Chu mẫu lúc mới kể đầu đuôi câu chuyện.

Hóa là, lúc hai ông bà dạo loanh quanh, thấy một đường thúc sáu mươi tám tuổi của Chu phụ vẫn đang cõng lúa.

Chu phụ liền giúp ông một tay.

lời mà, chút xuôi tai.

Ông : "Ây da đường thúc, tháng thúc mới trẹo lưng mà còn cõng cái , mau mau mau bỏ xuống, để con cõng giúp cho.

Thật là, hôm nào con chuyện với Đại Đầu Nhị Đầu nhà thúc mới , thể đối xử với thúc như thế, thương già gì cả."

Vốn dĩ Chu phụ cũng là quan tâm đến cái lưng của ông .

xong cảm thấy khó chịu.

"Ta con cái nhà các tiền đồ, kiếm nhiều tiền để các sung sướng việc đồng áng.

Con cái nhà chúng bằng con cái nhà các , nhưng cũng cần các đến dạy đời.

Hừ, tránh , đừng cản đường ."

Loading...