Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 528
Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:45:12
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gấu đen chẳng cho các nàng chút thời gian chuẩn nào, cũng hề sợ hổ, lao thẳng về phía các nàng.
Hai con hổ lập tức xông lên nghênh chiến.
Nương Thuận Thuận cũng dẫn bầy sói lao về phía đó.
Hắc Hắc ở bên cạnh Chu Kiều Kiều, ngừng.
Miệng liên tục kêu gào.
[Cắn cổ nó .]
[Cắn m.ô.n.g nó ...]
[Ây da, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n gấu của nó .]
[Cẩn thận, nó vả một cái tới kìa... ui da, đau c.h.ế.t sói .]
Chu Kiều Kiều giọng điệu sốt ruột của nó.
Thăm dò hỏi: "Hay là... ngươi cũng qua đó giúp một tay?"
Hắc Hắc lập tức nghiêm, lắc đầu: "Không, bảo vệ chủ nhân, thể tùy tiện rời ."
Chu Kiều Kiều: "..." Ừm, thì ngươi cũng ngậm miệng , chẳng lẽ ngươi ngươi chuyện thể thấy ? Ồn c.h.ế.t .
Tuyền Lê
Lại sang Bình An, bao giờ nhiều, chỉ hành động, ngày thường cũng lạnh lùng vô cùng.
Ừm, giống hệt mấy tổng tài bá đạo sủng vợ trong tiểu thuyết.
Chu Kiều Kiều ung dung tự tại.
Chẳng hề lo lắng chút nào về tình hình chiến đấu bên .
Nói thừa, gì mà lo lắng?
Con gấu đen qua là lâu ăn no, nếu cũng chẳng dám liều mạng xông lãnh địa của hổ.
Khoan ... đúng, trong Thâm Sơn nhiều thú rừng như , còn nấm, cho dù nó ăn chay cũng đến mức đói đến ngu mà xông hang ổ của hổ chứ.
Chuyện là ?
Khi Chu Kiều Kiều còn nghĩ thông suốt, trận chiến kết thúc.
Gấu đen chúng trực tiếp c.ắ.n đứt cổ họng, thể động đậy nữa.
nó vẫn c.h.ế.t hẳn, nên Chu Kiều Kiều dám qua đó, chỉ thể từ từ chờ đợi.
Chu Kiều Kiều hỏi Bình An: "Ngươi hỏi nó xem, trong Thâm Sơn nhiều đồ ăn như , tại nó đói thành cái dạng ?"
Bình An đang c.ắ.n cổ gấu đen, trả lời.
Qua hồi lâu, đôi mắt gấu đen từ từ khép .
Nó mới buông gấu đen , bước xuống.
[Ai trong Thâm Sơn nhiều đồ ăn? Hai ngày nay ít nhiều, ngay cả động vật nhỏ cũng chạy gần hết .]
Hai ngày nay, nó ngoài cũng khó tìm đồ ăn mang về.
Cho nên, đối với con gấu đen tự dâng đến tận cửa , chúng chẳng khách sáo chút nào.
Trực tiếp gặm nhấm ngay tại chỗ.
Hắc Hắc thì bắt đầu chảy nước miếng, nó ngẩng đầu Chu Kiều Kiều: [Chủ nhân, cũng ăn.]
Bọn chúng đều đang ăn gấu đen ở bên .
Nó cũng ăn.
Chu Kiều Kiều gật đầu: "Mau ăn ."
Hắc Hắc nhận lệnh, vui vẻ lao vút ngay lập tức.
Chu Kiều Kiều đó, chúng từng chút từng chút rỉa sạch con gấu đen.
Nửa canh giờ .
Hai hổ bảy sói đều rửa sạch mồm và móng vuốt dính m.á.u mương nước, đó mới , trở về bên cạnh Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều thong thả đung đưa ghế bập bênh, hỏi Bình An: "Tại con mồi trong Thâm Sơn ít ?"
Bình An bình tĩnh : [Chắc là sắp tai họa ập đến .]
Chu Kiều Kiều sững sờ.
Nghĩ đến hạn hán, lũ lụt...
Sẽ là gì đây?
Trong nguyên tác lúc tai họa gì ...
Đại nạn chẳng qua ?
Chu Kiều Kiều: "Vậy tại các ngươi ?"
Bình An bất lực: [Mọi đều nỡ rời bỏ nơi ...]
, đây chính là lý do chúng .
Chúng trí khôn, sức mạnh của sự đoàn kết, cho nên chúng bàn bạc kỹ , cùng chống tai họa.
Chu Kiều Kiều ngờ chúng sự giác ngộ như .
"Vậy các ngươi là tai họa gì ?"
[Không .]
Chúng chỉ dự cảm về tai họa, chứ thần tiên mà trực tiếp chuyện gì sẽ xảy .
Chu Kiều Kiều nhíu mày, suy nghĩ.
Chuyện e là chuẩn sớm thì hơn.
mà, nàng chuẩn thế nào?
Nàng nghĩ nhiều.
Cuối cùng chỉ thể là thông báo cho Mộ Dung Yến.
Thế là, nàng lập tức bảo Bình An hộ tống nàng khỏi núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-528.html.]
"Ngươi vẫn đợi ở đây, sẽ về sớm thôi."
Đến lối Thâm Sơn, Chu Kiều Kiều dặn dò Bình An một câu, đồng thời còn mua một tảng băng lớn đặt xuống đất cho nó.
Bình An tuy ngoài miệng , nhưng trong lòng vui.
Lúc là giờ Tỵ, chính là lúc mặt trời lên cao nhất.
Chu Kiều Kiều cảm thấy nóng chịu nổi.
Dọc đường nàng nhân lúc liền mua một chiếc mũ rơm từ thương thành đội lên đầu.
"Phù... đỡ hơn nhiều ."
Đầu Chu Kiều Kiều cuối cùng cũng bớt nóng.
Nàng nhanh đến lâu .
Bây giờ cần Chu Kiều Kiều thổi còi, bao lâu Mộ Dung Yến trực tiếp đến tìm nàng.
Có thể thấy của mặt ở khắp nơi, bảo vệ phủ của .
Mộ Dung Yến bước liền xuống đối diện Chu Kiều Kiều.
Hắn ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu Kiều Kiều mỗi tìm đều là vô sự đăng tam bảo điện.
Chu Kiều Kiều thẳng vấn đề: "Dã thú trong Thâm Sơn đều biến mất gần hết ."
Mộ Dung Yến: "..." Chuyện thì liên quan gì đến ?
Hắn chia Thâm Sơn cho nàng .
Chẳng lẽ còn quản trong núi của nàng dã thú ?
"Động vật đều bản năng xu lợi tị hại (tìm cái lợi tránh cái hại), khi nguy hiểm ập đến, chúng là những kẻ tiên."
Mộ Dung Yến: "..." Vẫn hiểu ý nàng lắm.
Trong Thâm Sơn thì nguy hiểm gì?
Nguy hiểm của dã thú chẳng là gặp dã thú lợi hại hơn ?
Trong viện của hai con hổ , căn bản sợ cái .
"Nguy hiểm mà , là thiên tai!"
Mộ Dung Yến nghi hoặc một chút.
Thiên tai?
Lũ động vật nhỏ còn thể dự báo thiên tai?
Sao cảm thấy chút khó tin nhỉ.
Chu Kiều Kiều: "Dù cũng cho ngài , tiếp theo thế nào, tùy ngài quyết định, đây."
Chu Kiều Kiều vội vàng rời .
Nàng cho Mộ Dung Yến chút thời gian phản ứng nào.
Chạy thẳng đến cửa tiệm, đó liền la lên bảo đóng cửa ngay lập tức.
Nhóm Chu Đại Sơn đều ngẩn .
Đóng cửa?
"Tại đóng cửa?"
Chu Kiều Kiều cũng thể giấu giếm nữa.
Đóng hết cửa nẻo , tập trung sân, lúc mới : "Động vật trong Thâm Sơn phần lớn đều bỏ , mà động vật bản năng xu lợi tị hại, sự rời của chúng hẳn là tượng trưng cho..."
Khi Chu Kiều Kiều đang , ánh mắt vô tình liếc thấy mấy cây hổ (hàm tu thảo) ở góc tường cách đó xa.
Lá của nó đang ở trạng thái khép .
Chu Kiều Kiều nghi hoặc...
Đi tới, kỹ càng.
Sau đó...
Đôi mắt nàng đột ngột mở to.
Cây hổ ban ngày khép lá?
Bình thường là ban đêm mới khép lá chứ.
Kiếp nàng vô tình trong một dữ liệu, khi trạng thái lá cây hổ đổi bất thường, báo hiệu vùng sắp xảy động đất khá lớn.
"Kiều Kiều... thế?" Vu lão thái thái lo lắng Chu Kiều Kiều.
Còn Chu Kiều Kiều thì ngã xuống đất.
Nàng liên tưởng đến nhiệt độ quỷ dị năm nay, trong lòng cuộn trào sóng to gió lớn.
Sắp xảy chuyện !
Nàng lập tức sang nắm lấy tay Vu lão thái thái, giọng run run: "Thu dọn đồ đạc, về thôn, nhanh lên! Địa động (động đất) sắp đến ."
Thân hình Vu lão thái thái lảo đảo: "Cái gì? Địa động? Sao con ?"
Chu Kiều Kiều kịp giải thích: "Đại ca, lập tức đưa về thôn. Nếu thực sự địa động xảy , cả nhà chúng bắt buộc ở cùng ."
Nói xong, nàng vội vàng chạy ngoài.
Nàng báo cho Mộ Dung Yến.
Chỉ Mộ Dung Yến mới thể giúp tránh nạn động đất nhanh hơn.
Bóng dáng Chu Kiều Kiều nhanh biến mất ở cửa.
Người nhà họ Chu ngơ ngác.
Tuy đều cảm thấy Chu Kiều Kiều đang chuyện viển vông, nhưng...
"Hay là, chúng cứ về ?"
Ngô Ngọc Nương là đầu tiên đề nghị.
Thực , trong lòng nàng tin lắm, chỉ là để phối hợp với Chu Kiều Kiều, nên giọng điệu nàng bình tĩnh.