Nàng lấy đèn pin, luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi bộ hố sâu rõ mồn một.
Lúc nàng mới rõ đây là một cái hố nước lớn rộng chừng trăm mét vuông. Dưới chân nàng còn một ít nước, cũng may nhiều. Vách hố là sườn dốc 70 độ, cao chừng ba mét, bên phủ đầy rêu xanh trơn trượt.
Chu Kiều Kiều dựa bản lĩnh của để leo lên gần như là chuyện thể nào.
[Nữ nhân, ngươi ? Ta cứu ngươi thế nào đây?]
Chu Kiều Kiều bàn tay trầy xước và bộ y phục lấm lem bùn đất của .
Nàng chẳng còn tâm trí mà suy xét xem thứ hại nàng rơi xuống rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng thấy nhiều... xác cóc ghẻ.
A a a... Thật là kinh tởm quá mất.
"Xấu xí thì thôi , c.h.ế.t còn hỏa thiêu, ở đây dọa ... A a a, lên, lên , qua đêm cùng bọn chúng ."
Chu Kiều Kiều nhanh liền nghĩ cách.
Nàng mua một sợi dây leo núi từ trong gian, ném một đầu lên : "Bình An, ngươi c.ắ.n lấy dây thừng, lùi về phía , kéo lên."
Dứt lời, nàng buộc đầu dây còn thắt lưng .
Bình An: [Được thôi, nữ nhân, chuẩn xong ?]
Chu Kiều Kiều: "Ừ, xong , thôi."
Chu Kiều Kiều mua thêm một tấm t.h.ả.m yoga từ gian, dán lên lớp rêu xanh trơn tuột. Mượn lực kéo của Bình An, nàng sấp t.h.ả.m yoga để kéo lên.
Chỉ là nàng ngờ rằng trong quá trình kéo lê, tấm t.h.ả.m yoga cạo sạch lớp rêu vách, khiến chúng rơi lả tả xuống nàng.
"Phốc... phi... buồn nôn quá."
Rêu xanh rơi trúng miệng nàng.
Nàng suýt chút nữa thì hét lên, nhưng mắt thấy một đống rêu xanh khác sắp rơi xuống, nàng đành ngậm chặt miệng .
Thế nhưng... ngay đó, nàng cảm giác sợi dây thừng rung lên bần bật.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chẳng gì cả.
nàng chắc chắn, đó là động tĩnh do Bình An kéo dây tạo , mà giống như đang chạm dây thừng.
Nàng còn kịp nghĩ rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ cảm thấy dây thừng trong tay buông lỏng.
Nàng một nữa rơi xuống hố sâu.
"A... Đệch, đau quá..."
Chu Kiều Kiều rốt cuộc nhịn mà c.h.ử.i thề thành tiếng.
Bình An vội vội vàng vàng chạy miệng hố: [Nữ nhân, ngươi ? Sao đứt thế?]
Eo của Chu Kiều Kiều đập mạnh một tảng đá.
Đau đến mức nàng ngay cả lớn tiếng cũng .
Chỉ thể thều thào: "Không ..."
Bình An: [Làm bây giờ?]
Chu Kiều Kiều nhẹ nhàng xoa eo.
Từ từ dậy.
Nàng nắm lấy đầu dây thừng đứt, cầm trong tay quan sát.
Chỉ liếc qua một cái, nàng liền cảm thấy kinh hãi, trong lòng còn sợ hãi thôi.
Đây... mài đứt đá, vết đứt vô cùng phẳng phiu, chỉnh tề, rõ ràng là vũ khí trực tiếp cắt đứt.
Khoảnh khắc , lưng nàng toát một tầng mồ hôi lạnh.
[Nữ nhân, ngươi ?]
[Nữ nhân?]
Tiếng gọi của Bình An cuối cùng cũng đ.á.n.h thức thần trí của Chu Kiều Kiều.
Nàng ngẩng đầu lên, bản như đang đáy bát, ngoài chỉ thấy một tán cây lớn tròn vo che khuất bầu trời.
Nàng mím môi, lớn tiếng hét: "Rốt cuộc là kẻ nào? Hà tất trốn trốn tránh tránh, lăn đây!"
Nàng xác định , nàng chơi xỏ.
kẻ chuyện rốt cuộc là ai?
Nàng .
Hồi lâu , vẫn tiếng trả lời.
Chu Kiều Kiều lạnh một tiếng: "Đầu trộm đuôi cướp, dám gặp ? Ngươi mặt, chúng chuyện thế nào?"
Bình An kinh ngạc Chu Kiều Kiều: [Nữ nhân, ngươi đang cái gì thế?]
Chu Kiều Kiều dám để ý đến Bình An nữa.
Mà lẳng lặng chăm chú gian tĩnh mịch.
Không khi nào sẽ một nhảy từ chỗ nào đó.
"Nàng lên ?"
Đột nhiên, một giọng truyền đến.
Thần kinh Chu Kiều Kiều căng cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-449.html.]
"Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn gì thì quang minh chính đại mà , trốn chui trốn lủi hành vi của ."
Chu Kiều Kiều xong, qua một lúc, liền thấy Bình An đầu về một hướng, bày tư thế phòng ngự.
Chu Kiều Kiều lập tức : "Bình An, để qua đây."
Nàng ngược xem rốt cuộc là ai.
Là kẻ nào hại nàng như .
Bình An lời Chu Kiều Kiều, từ từ lùi phía .
Không lâu .
Bên miệng hố xuất hiện một bóng cao lớn. Hắn hình thon dài, hai tay chắp lưng, đầu đội ngọc quan buộc tóc, toát khí thế vương giả.
Chu Kiều Kiều nghiến chặt răng hàm: "Đệch!!! Cụ nội nhà ngươi Mộ Dung Yến, c.h.ế.t ? Bà đây đồng ý thì ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t bà đúng ?
Mẹ nó chứ, ngươi tìm nữ nhân là mặt mọc ghẻ lở cần bà đây chữa bệnh cho hả..."
Lời lẽ của Chu Kiều Kiều khó đến cực điểm.
Nàng thực sự là tức giận đến phát điên .
Nói thật, nàng bây giờ xúc động trực tiếp xé xác tên đại ngốc Mộ Dung Yến .
Cái đồ hâm dở thế mà khơi dậy phần đen tối nhất trong xương cốt nàng.
Ngoại trừ những lúc diễn kịch, nàng bao giờ mắng c.h.ử.i thô tục như thế .
Hiện tại nàng hoài nghi Mộ Dung Yến chính là khắc tinh mà ông trời sắp đặt cho nàng ở thế giới .
Quả nhiên, nam nhân bên đường thể nhặt.
Không thể nhặt a a a a a a...
Mộ Dung Yến từ cao xuống nàng, chân thành hỏi: "Chu Kiều Kiều, nàng rốt cuộc cùng một chỗ với ?"
Chu Kiều Kiều phỉ nhổ một ngụm: "Ta khinh mặt tổ tông nhà ngươi, cùng một chỗ với ngươi cái gì? Con nó..."
Từ từ.
Bình tĩnh.
Chu Kiều Kiều, bình tĩnh nào.
Sao mày thể chọc tức thành bộ dạng đàn bà chanh chua thế ?
Mày xem mày bây giờ thành cái dạng gì ?
Nàng cố gắng hít thở từng ngụm lớn.
Ép buộc bản bình tĩnh .
"Mộ Dung Yến, sẽ ở bên cạnh ngươi, đầu óc ngươi vấn đề ? Tại cứ nhất định là ?
Ta thô lỗ, dung mạo xí, tố chất, tài hoa, chỉ là một kẻ săn bắn, ngươi gì mà cứ nhất quyết đòi lấy ?
Nếu ngươi chỉ cảm thấy đủ mới lạ, ngươi chuyển nhà đến Chu gia thôn , thêm vài ngày ngươi sẽ thấy chán ghét ngay, như ?"
Nàng mắng đến mức còn sức lực nữa.
là xui xẻo tám đời.
Lại gặp chuyện như thế .
Gặp loại vô .
Mộ Dung Yến: "Ta chuyển nhà, đến Chu gia thôn, chỉ nàng đến phủ Thế tử. Nàng bắt buộc là của !"
"Ta là cụ nội nhà ngươi thì ..."
Chu Kiều Kiều nhịn mở miệng mắng.
mắng một nửa, nàng dừng .
Không thể tin nổi Mộ Dung Yến: "Ngươi cái gì?"
Tuyền Lê
Mộ Dung Yến: "Đừng giả ngu với ."
Chu Kiều Kiều: "Ngươi bắt buộc là của ngươi? Có ?"
Mộ Dung Yến im lặng một lúc lâu trả lời.
Chu Kiều Kiều thực sự rõ ánh mắt của .
Cũng rõ sự đổi cảm xúc của .
Mộ Dung Yến: "Phải, nàng bắt buộc là của . Cho nên, nàng hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần nàng đồng ý với , theo về phủ Thế tử, liền lập tức cứu nàng lên.
Ta còn thể hứa với nàng, bộ phủ , ngoại trừ và Thế t.ử phi, nàng chính là chủ nhân duy nhất."
Hắn tràn đầy thành ý.
Hiện tại chỉ xem sự lựa chọn của Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều trầm mặc.
Nàng đang suy nghĩ một chuyện.
Hắn 'ngươi bắt buộc là của ', nam nhân, một nữ nhân thì dễ dàng bao, huống hồ là nam nhân võ công cao cường như .
tại tốn công tốn sức như ?
Chu Kiều Kiều nảy sinh một ý nghĩ táo bạo: Có khi nào, thứ là 'con ' nàng, mà là thứ khác? Đó sẽ là cái gì!
Đáp án gần như cần cũng .
Lông tóc Chu Kiều Kiều dựng cả lên, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, kinh hãi tột độ: "Ngươi... ngươi phát hiện từ bao giờ?"