Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 434

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:03:31
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn dám tin.

Hồi lâu vẫn hồn .

Chu Tiểu Diệu đuổi theo để xin và cầu xin về lo tống táng cho .

Tuyền Lê

Mà là đ.á.n.h ?

Hắn bệnh ?

Tại đuổi theo đ.á.n.h ?

Chu Tiểu Diệu: "Phải, chỉ dám đ.á.n.h ngươi, còn dám đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, chỉ vì ngươi bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, ngươi quả thực đáng đ.á.n.h c.h.ế.t.

sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, vì ngươi xứng để đền mạng cả đời , ngươi, xứng!

Trương Hi, nếu ngươi còn thể thức tỉnh chút lương tâm nào, thì đừng đến tìm nương ngươi nữa, buông tha cho nàng !"

Nói xong.

Hắn thu ánh mắt hung tợn, rời .

Còn bên phía Chu Kiều Kiều, Chu mẫu chỉ an ủi vài câu, nàng .

"Nương, con , cần lo lắng."

Chu mẫu tưởng nữ nhi chỉ đang giả vờ mạnh mẽ, kỳ thực trong lòng vẫn đau buồn.

Bà còn khuyên giải thêm gì đó.

Ngô Ngọc Nương : "Nương, vất vả cả buổi sáng , để nghỉ ngơi một lát ."

Chu mẫu há miệng định , nhưng thấy Ngô Ngọc Nương hiệu bà đừng nữa, bà đành im lặng.

Tần Hữu khi xác định Chu Kiều Kiều đau lòng cũng cáo biệt rời .

Chu Kiều Kiều một trở về phòng của nương, lặng lẽ cửa sổ bầu trời vuông vức bên ngoài.

Trong lòng đang nghĩ gì.

Mây trắng trong nháy mắt chuyển từ giữa cửa sổ sang góc bên, Chu Kiều Kiều thở hắt một dài, dậy ngoài.

Chu mẫu phơi quần áo xong, thấy nàng liền chào hỏi: "Kiều Kiều, con nghỉ ngơi xong , ăn chút gì ?"

Vừa nãy Ngô Ngọc Nương chuyện rõ ràng với bà, bà mới hiểu nữ nhi thể hành động cần ngoại tôn khó chịu , nên tạo thêm áp lực cho nàng nữa.

Bà quyết định sẽ hỏi chuyện nữa.

Chu Kiều Kiều lắc đầu: "Nương, con đói, con về đây."

Chu mẫu "A" một tiếng, lo lắng cho tâm trạng của nàng: "Hay là con ở chơi hai ngày? Ngày mai đại ca con đưa áo bông cho Thành nhi, con theo cho khuây khỏa nhé."

Ánh mắt Chu Kiều Kiều chuyển sang Chu Đại Sơn đang ở bên ngoài cửa tiệm.

Đi huyện Trung Thành?

Nàng , nhưng nhờ Chu Đại Sơn mang chút đồ bán thì .

Ngô Ngọc Nương gật đầu: " đó, Thành nhi vội, quên bỏ áo bông dày cho thằng bé, đành bảo đại ca đưa ."

Chu Kiều Kiều ngẫm nghĩ, về phía góc tường nơi vẫn còn một nửa sọt nấm dọn , nàng tới, lục lọi trong sọt, nhân lúc Ngô Ngọc Nương và Chu mẫu chú ý, nàng lấy từ trong gian hai củ nhân sâm mới đào hôm qua.

Giả vờ như lấy từ trong sọt nấm.

"Vậy phiền đại ca giúp gửi hai củ nhân sâm đến tiệm t.h.u.ố.c nhé."

Ngô Ngọc Nương nhận lấy nhân sâm: "Muội ?"

Chu Kiều Kiều lắc đầu: "Muội mấy ngày về nhà , nhớ bọn trẻ, hơn nữa về sớm để trông coi việc xây nhà của Đổng Song, đợi qua một thời gian nữa đến Tết, đều trở về thì chỗ mà ở."

Nếu nhà đông như , thật sự là ở hết.

Mấy ngày Tết cửa tiệm mở, cả nhà đều về nhà ăn Tết.

Ngô Ngọc Nương đảo mắt, nghĩ nàng về cũng , Nam nhi và Miên Miên, thể an ủi tâm trạng của nàng.

"Được, ý tưởng gì về thiết kế nhà mới ? Đại tẩu ý ..."

Chu Kiều Kiều nhướng mày, đỡ nàng cẩn thận sang một bên.

Vừa xoa bụng nàng, hỏi: "Đại tẩu ý tưởng gì?"

Ngô Ngọc Nương: "Kiều Kiều, tuy suy nghĩ của ích kỷ, nhưng cảm thấy ruột thịt cũng tính toán rõ ràng, vẫn rõ với . Nhà của Đổng Song mua hết bao nhiêu tiền, tính là và đại ca mua."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-434.html.]

Chu Kiều Kiều rụt tay , ngả về phía , ánh mắt Ngô Ngọc Nương dần trở nên nghiêm nghị: "Sao đại tẩu đột nhiên với chuyện ?"

Ngô Ngọc Nương vội kéo bàn tay đang lùi của Chu Kiều Kiều.

Nắm nhẹ trong tay.

Hơi lạnh từ mu bàn tay nàng truyền sang, khiến Ngô Ngọc Nương cũng nhịn mà lạnh từ lòng bàn tay lan .

"Nhà chúng ngày hôm nay đều là nhờ nâng đỡ. Trước nhà tiền, sức báo đáp , đó là bất đắc dĩ.

Nay đại ca nhị ca con bắt đầu kiếm tiền, nếu còn hút m.á.u thì quá đáng lắm.

Nhà là nhà chung của chúng , thể chỉ để một bỏ công bỏ của, cho nên và đại ca con bàn bạc, tiền mua nhà , bắt buộc do và đại ca bỏ .

Sau đó tiền sửa nhà, do nhị ca chịu trách nhiệm. Ba chúng cùng dốc sức về một chỗ, cái nhà mới ngày càng lên .

Nếu một gia đình từ đầu đến cuối chỉ một hy sinh, những khác đều hưởng thụ, thì hạnh phúc của gia đình đó sẽ bền lâu , ?"

Khóe miệng Ngô Ngọc Nương nở nụ nhẹ nhàng.

Đây là kết quả khi nàng cùng Chu Đại Sơn và Chu Tiểu Diệu bàn bạc.

Kiều Kiều kiếm tiền, nhưng đó là lý do để bọn họ yên tâm thoải mái để Kiều Kiều nuôi.

Làm thể tham lam vô độ.

Chu mẫu ở bên cạnh mà nước mắt lưng tròng, bà bếp.

Xem , quan hệ của thế hệ bọn chúng sẽ , bà c.h.ế.t cũng an lòng.

"Đại tẩu lý, , khách khí với tẩu nữa..."

Chu Kiều Kiều khỏi cửa hàng sơn hào, hiệu sách mua bút mực giấy nghiên cho bọn trẻ, còn mua thêm ít bánh kẹo ăn vặt.

Sau đó mới đeo gùi về.

Chỉ là nàng mới khỏi thành, cái gùi lấy mất.

Chu Kiều Kiều dường như quen, đầu bất lực Tần Hữu: "Khéo thật."

Tần Hữu nhạt, kiệm lời như vàng: "Khéo."

Hai sóng vai ngoại thành.

Đi bao xa, phía đột nhiên truyền đến một giọng quen thuộc: "Chu nương tử?"

Chu Kiều Kiều đầu .

Thì thấy nương của Hầu T.ử đang đeo gùi, vẻ mặt tươi rạng rỡ, trông hạnh phúc.

Đã lâu nàng trò chuyện t.ử tế với nương của Hầu Tử, khéo đường về thể vài câu.

Tần Hữu vị đại nương đột nhiên theo, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng, nhưng biến mất ngay tức khắc, giây tiếp theo trong mắt chỉ còn vẻ đạm mạc.

"Chu nương tử, dạo ngươi sống ? Còn săn ?..."

Suốt dọc đường hai trò chuyện nhiều.

Nương của Hầu T.ử cũng tin tức của Hầu Tử, hiện tại Hầu T.ử biên chế chính thức hỏa phu trong quân đội, thời gian về nhà sẽ ít , nhưng dù cũng là công việc định, vài năm củng cố quan hệ, về tìm nương t.ử cũng dễ.

Nương của Hầu T.ử vui.

Điều duy nhất lo lắng hiện giờ là sinh kế của các tỷ trong viện.

Mọi vẫn đang những công việc thời vụ như giặt giũ, rửa bát rửa chén, cơm ăn là cơm ăn lúc nào ...

"Haizz, giờ buôn bán đồ rừng cũng khó , chúng đều đang nghĩ xem thế nào mới tìm con đường để ăn no."

Bây giờ bà là trụ cột tinh thần của , bà cũng mệt mỏi.

Chu Kiều Kiều mím môi.

Nàng cũng con đường nào đặc biệt .

Nếu nàng cũng sẵn lòng giúp đỡ họ.

Hai đang lúc chán nản, đột nhiên thấy tiếng Tần Hữu bên tai: "Bên khói lớn thế? Kiều Kiều, qua đó xem ."

Nói xong, đưa gùi cho Chu Kiều Kiều ba chân bốn cẳng chạy biến.

Chu Kiều Kiều và nương của Hầu T.ử đều phản ứng chậm nửa nhịp, đợi đến khi hồn thì chạy một đoạn xa.

Nương của Hầu T.ử về hướng khói đen cuồn cuộn , giây tiếp theo mắt bà trợn tròn, vẻ kinh hoàng lan tràn.

Bà vỗ đùi cái đét: "Ôi trời đất ơi, đó chẳng là hướng nhà ..." lập tức cắm đầu chạy theo.

Loading...