Chu Kiều Kiều bước thẳng lên, giằng lấy cái bát trong tay Chu mẫu.
Chu mẫu kinh ngạc Chu Kiều Kiều.
Trương Hi cũng nhíu mày về phía nàng.
Có lẽ là do một năm nay quan sát và bắt chước ở Vương gia, cũng học cái thói bằng lỗ mũi của Vương viên ngoại, ánh mắt mang theo vẻ soi mói và áp bức.
Đáng tiếc... tuổi còn nhỏ, học nghệ tinh.
Không áp chế Chu Kiều Kiều, càng thể khiến Chu Kiều Kiều coi trọng thêm một phân nào.
"Cho dù Vương gia sụp đổ, ngươi nơi che mưa chắn gió, thì cũng nên tìm tộc nhân Trương gia của ngươi, ngươi đến tìm gì?"
Trương Hi thu ánh mắt lạnh lùng, mím môi, đó bịa một lý do: "Ta tuy là nhà họ Trương, nhưng còn đời, thể phiền tộc nhân."
Cái điệu bộ của , giống như đang rằng "Ta đến tìm ngươi là vì nể mặt ngươi đấy".
Tiếc , Chu Kiều Kiều ăn cái bài , nàng thẳng: "Thư từ mặt giữa ngươi và là do cha ngươi chính tay , chính tay đóng dấu. Giữa và ngươi còn bất cứ liên hệ nào nữa.
Ngươi cứ việc yên tâm về tìm tộc nhân của ngươi, tự nhiên sẽ hối hận giở quẻ đòi ngươi khi ngươi tiền đồ ."
Ẩn ý trong lời rõ ràng.
Trương Hi cũng kẻ ngốc, đương nhiên là hiểu.
mà... cam lòng.
Nghe nhà ngoại bây giờ cơm áo lo, còn mở một cửa tiệm lớn như , sung túc đầy đủ, dựa cái gì mà về cái nơi ch.ó ăn đá gà ăn sỏi như Trương gia để chịu khổ chịu tội chứ?
Hắn ăn sung mặc sướng ở Vương gia một năm nay , chịu khổ nữa.
"Cha c.h.ế.t , đương nhiên nên theo ngươi. Những gì với ngươi đều tính nữa. Ta sẽ quên những thứ đó, ngươi cũng quên ."
Hắn chút chột .
Tuy rằng lúc hưởng phúc thì nghĩ đến nàng, nhưng lúc chịu khổ thì nhớ đến nàng mà.
Nàng hẳn là cảm thấy thỏa mãn chứ?
Dù nữa, nàng vẫn cần con trai để kế thừa gia nghiệp cơ mà.
Chu Kiều Kiều khẩy một tiếng, xuống đối diện , chút khách khí : "Lúc khi hòa ly cần ngươi, bây giờ càng cần ngươi.
Ta quan tâm ngươi đang ý đồ gì, từ giờ trở , thu cái ý đồ của ngươi , cút khỏi nhà , đừng đến tìm nữa, ngươi."
Trương Hi khiếp sợ Chu Kiều Kiều.
Hắn thực sự ngờ Chu Kiều Kiều đến nước mà còn đuổi .
Hắn phắt dậy, phẫn nộ trừng mắt Chu Kiều Kiều: "Ngươi ngươi già là dựa lo tống táng cho ngươi ?
Bây giờ ngươi đuổi , ngươi c.h.ế.t cũng ai lo hậu sự cho ?"
Chu Kiều Kiều trong chốc lát vẫn phản ứng kịp ý của Trương Hi là gì.
Đợi đến khi hiểu , nàng ha hả: "Ngươi tưởng con trai là cái phận gì ghê gớm lắm ? Nực , thèm."
Mặc dù quy tắc của thời đại đúng là già c.h.ế.t chỉ con trai mới lo việc tống táng, con trai, dù để đường lo liệu cũng sẽ để con gái .
Chu Kiều Kiều chuẩn sẵn tâm lý.
Đời , nàng chỉ cần hai đứa con gái, cũng để hai đứa con gái lo hậu sự, còn con trai... nàng cần nữa.
Trương Hi cảm thấy vô cùng khó tin.
Hắn kinh ngạc Chu Kiều Kiều.
Nhất thời nên cái gì.
Lúc , Chu Đại Sơn đột nhiên trầm giọng mở miệng: "Ai Kiều Kiều chỉ ngươi là con trai? Chu Thành cũng là con trai nó, , Chu Thành sẽ phụng dưỡng tống táng cho nàng, dù cũng sẽ cầu cạnh đến đứa con ruột lương tâm như ngươi."
Hắn coi như thấu, Trương Hi chính là đến để bắt chẹt .
Hừ.
Hắn sẽ để cho Trương Hi đạt mục đích.
Sẽ để Trương Hi cơ hội bắt nạt .
Trương Hi xong liên tục mấy tiếng "".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-433.html.]
"Ta tự hỏi ngươi chỗ dựa sợ hãi như , hóa là sớm tính toán. Chu Kiều Kiều, chính là con ruột của ngươi, ngươi thật sự thà cần Chu Thành cũng cần ?"
Hắn cố nén cơn giận trong lồng ngực.
Chất vấn Chu Kiều Kiều cuối cùng.
Chu Kiều Kiều chút do dự gật đầu: "Phải, thà cần Chu Thành cũng cần ngươi, xin ngươi đừng đến tìm nữa!"
Trương Hi thực sự nổi nữa.
Hắn lóc gào lên một tiếng: "Ngươi sẽ hối hận thôi, Chu Kiều Kiều, ngươi nuôi con đẻ mà nuôi ngoài, tương lai ngươi sẽ vứt bỏ, ghét bỏ, ngươi nhất định sẽ hối hận vì những lời hôm nay."
Nói xong, chạy thẳng ngoài.
Chu mẫu đuổi theo, nhưng Chu Kiều Kiều kéo : "Nương, cần đuổi theo, qua năm mới là mười tuổi , cho dù chúng thì sống những ngày lành, nhưng cũng c.h.ế.t ."
Lời là để an ủi Chu mẫu.
Dù đó cũng là đứa con trai mà nguyên từng yêu thương nhất, nàng sợ Chu mẫu quá lo lắng.
trong lòng nàng rõ, Trương Hi chuyến , kết cục sẽ gì.
Tuy nhiên kết cục của đều là tạo hóa của , liên quan đến khác.
Nàng đối với , còn nghĩa vụ gì nữa.
Tuyền Lê
Chu mẫu đầu Chu Kiều Kiều đầy nghi hoặc: "Con thật sự cần Trương Hi nữa ?"
Nếu là khi nhà họ Trương vẫn còn, nàng cần nó thì bà thể hiểu.
bây giờ Trương gia chẳng còn ai nữa .
Sao Kiều Kiều thể vẫn cần Trương Hi trong khi nhà họ Trương còn ai?
Điều chút kỳ lạ.
Chu Kiều Kiều sự nghi ngờ của Chu mẫu, bèn : "Nương, lúc hòa ly nó cũng giống như ngoài mắng con là kẻ trộm, con mất mặt, trong lòng nó ghét bỏ con như bùn nhão, nó tư cách gì con trai con?"
Chu Kiều Kiều vẻ tủi , đau buồn cụp mắt xuống: "Sinh đứa con như là của con, con nên sinh nó ..."
Chu mẫu nữ nhi chịu những tủi nhục , trong lòng lập tức đau xót.
Bà vội vàng cúi đầu an ủi nàng.
Còn Chu Tiểu Diệu thấy những uất ức mà tiểu chịu, trong lòng đầy bất bình.
Hắn nghiến răng ngoài, đuổi theo Trương Hi.
Trương Hi còn tưởng Chu Tiểu Diệu đến xin , mời .
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Hừ, nàng bộ hận thể để ngay ? Bây giờ cho dù ngươi cầu xin thì cũng sẽ về , trừ phi... trừ phi nàng quỳ xuống xin !"
Hắn quyết định , chỉ cần Chu Kiều Kiều xin , cũng là thể tha thứ cho Chu Kiều Kiều.
từ từ tha thứ cho nàng, thể tha thứ hết một .
Chu Tiểu Diệu thấy những lời khốn nạn của , liền giận dữ tát thẳng mặt một cái.
Mặc dù chỉ còn một tay.
nhất định cũng sẽ trút giận cho tiểu .
Hắn phẫn nộ chỉ mặt Trương Hi: "Thứ ch.ó má, ngươi quên nương ngươi thập t.ử nhất sinh mới sinh ngươi , quên nàng ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn, quên nàng ân cần dạy ngươi ăn cơm đường...
Ngươi cái gì cũng quên, cứ khăng khăng nhớ việc nàng cha ngươi uy h.i.ế.p dụ dỗ về nhà đẻ trộm đồ, cùng ngoài sỉ nhục nàng , chỉ trích nàng .
Ngươi c.h.ế.t cũng hối cải, đảo lộn thiên cương, chỉ vì tư d.ụ.c của bản mà đẩy nương ngươi cảnh đau khổ chịu nổi, màng tình , coi thường luân thường đạo lý...
Ngươi quả thực đáng c.h.ế.t, ... thật đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, nhưng bẩn tay .
Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám nương ngươi đau lòng thêm một phần nào nữa, sẽ liều cái mạng đồng quy vu tận với ngươi, khiến ngươi sống bằng c.h.ế.t! Cút!"
Chu Tiểu Diệu gào lên một hồi, nghiến chặt răng.
Nhìn bộ dạng kinh hãi của Trương Hi, cùng dấu tay đỏ lựng mặt ...
Trong lòng khó chịu, thể là giằng xé nội tâm.
Một mặt đây là con do ruột sinh , một mặt đây là kẻ bắt nạt ...
Hắn còn thể gì đây?
"Ngươi... ngươi... ngươi dám đ.á.n.h ?!"